Năm ngày sau, Thành ca tiến hành một vòng Phụ Linh mới.
Sau khi Phụ Linh xong, bảy nữ tử kia lại tới Hiền Giả cung.
Các nàng là tới thỉnh cầu muốn học thức thứ hai, trái ngược với lần đầu bối rối,
lần này mọi người quen thuộc hơn nhiều rồi.
Thành ca còn chưa kịp lên tiếng, Lê Hàn Ngọc đã trực tiếp đi tới trước mặt hắn.
Nàng không hề do dự, đỡ lấy mặt hắn rồi hôn lên.
Sau khi hôn xong, mới bình tĩnh nhìn hắn.
“Có thể dạy ta thức thứ tư được chưa?”
Thành ca nhớ lại dư vị sót lại trên môi, tâm tình đặc biệt phức tạp.
Tuyết La Sát Lê Hàn Ngọc này hôn mình trước mặt người khác, là một chuyện
rất “tăng thể diện”.
Nhưng về phương diện khác, bây giờ nữ nhân này hôn miệng, ngay cả chào hỏi
cũng không thèm luôn.
Nàng thực sự quen hôn môi mình, nhưng sao anh đây lại cảm thấy có chút mất
mặt nhỉ?
Vừa nãy có được tính là bị nàng cưỡng hôn không?
Xuất phát từ ước định, tiếp sau đó hắn vẫn dạy Lê Hàn Ngọc thức thứ tư rất tận
chức tận trách.
Mà nữ nhân bên ngoài mang tiếng hung ác này vừa rời khỏi, Chung Ly Xảo vốn
dĩ còn đang lạnh đến run lẩy bẩy lập tức reo hò nhảy nhót lên đón.
Sau đó cũng không đợi Thành ca mở miệng, nàng lập tức môi chạm môi với
hắn.
Hắn lại bị “cưỡng hôn” lần nữa.
“Đại hiền giả, cuối cùng cũng có thể tu luyện cùng ngươi rồi, mấy ngày này
người ta nhớ muốn chết rồi…”
Chung Ly Xảo như gấu túi treo trên cổ hắn, đôi mắt như biết nói cũng cong
thành trăng non.
“Hì hì, hôn một cái có đủ hay không, không đủ ta thì ta lại hôn thêm cái nữa!”
Nói xong, em gái mạnh dạn dễ thương này còn muốn hôn cái nữa.
Dường như trong mắt nàng, hôn môi với Thành ca còn quan trọng hơn cả học
huyền thuật.
Thành ca thực sự cực kỳ hoài nghi nàng là mượn cớ học tập để tới nơi này
chiếm hời.
Chẳng qua, tuy rằng đều là cưỡng hôn, nhưng cảm nhận lại vẫn không giống
nhau.
Lê Hàn Ngọc là một lòng hướng về huyền thuật.
Mà em gái này, dường như là hướng về phía hắn.
Phát hiện này lại khiến cho Thành ca nhận được an ủi cực lớn, phong độ làm
màu lại được chữa trị một lần nữa.
Vì thế tâm trạng hắn cực tốt.
Hắn lại cực kỳ kiên nhẫn một lần nữa, tay nắm tay dạy em gái có thiên phú lót
đế trong bảy người này chừng bốn canh giờ!
Sáu nữ tử khác ở một bên cứ phải gọi là hâm mộ, ghen ghét, đố kỵ.
Đại ngộ khác biệt này của ngươi cũng rõ ràng, chân thật quá rồi đấy?
Nhưng hết cách, Thành ca bằng lòng, kẻ nào cũng không xen vào được.
Tiếp đó, Nguyễn Lăng Diêu vẫn vừa e lệ vừa hôn, vì vậy Thành ca dạy nàng
một canh giờ.
Về phần năm nữ tử còn lại, bao gồm cả Trác Ngạo Tâm, ai nấy vẫn đều nhận
được video giảng dạy vài phút hệt như lần trước.
Sau khi kết thúc, hắn lại tiến vào tĩnh thất, bận bịu sự nghiệp vĩ đại nâng cao
huyền văn.
Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày.
Cuộc sống của Thành ca trở nên có quy luật, mà các cấp cao của thần điện cũng
ngày ngày bận tu luyện huyền thuật chí tôn.
Mỗi ngày đều trải qua trọn vẹn mà lại hài lòng.
Điều duy nhất khiến chư vị điện chủ đau đầu chính là cảnh giới của bản thân
Khương hiền giả, vậy mà vẫn còn ở Cực Huyền cảnh nhất trọng.
Mãi không có dấu hiệu tăng lên.
“Đại hiền giả cứ tiếp tục như vậy thì không được đâu.”
“Đúng vậy, rốt cuộc mỗi ngày hắn ở trong tĩnh thất bận bịu cái gì thế?”
“Đáng lẽ cảnh giới của hắn nên tăng lên rồi mới phải, mắt thấy lần khảo hạch
tiếp theo sắp tới rồi đó!”
“Lần trước đã nói khảo hạch sẽ sắp xếp cho hắn thí luyện cấp độ Cực Huyền
cửu trọng rồi, vốn hi vọng hắn có thể phấn đấu nỗ lực, kết quả đứa nhỏ này
hoàn toàn không chút động lòng.”
Đại điện chủ bóp ấn đường, cũng không khỏi có chút đau đầu.
Quang Minh điện chủ cười khổ nói: “Hắn sẽ không định dựa vào huyền thuật
cấp chí tôn kia để qua cửa đấy chứ?”
“Đúng là có khả năng đấy, chẳng trách hắn có chỗ dựa nên không thèm sợ.”
“Ôi, ai đi khuyên nhủ hắn, cứ tiếp tục như vậy rất hoang phí bản thân hắn đó.”
Những lời này của đại điện chủ vừa dứt, các vị điện chủ mắt nhìn mũi, mũi nhìn
tim, tất cả đều không hé răng.
Giỡn chơi à, hiện tại tiểu tử này nắm giữ cả huyết mạch của mọi người – Huyền
thuật cấp chí tôn.
Mỗi người đều có việc nhờ hắn, ai dám tới cửa chọc vào hắn chứ?
Ngộ nhỡ hắn phiền rồi, đột nhiên tuyên bố không dạy mình nữa, vậy thì có khóc
cũng không có chỗ mà khóc luôn.
“Khụ, ta thấy việc này vẫn nên để bàn bạc kỹ càng lại đã nhỉ?”
“Đúng vậy, đúng vậy, thời gian còn dài mà.”
“Ta tin tưởng với thông minh tài trí của đại hiền giả, hắn có tính toán với tu
luyện của bản thân đó.”
Thảo luận chuyện này, cứ như vậy mà gác lại.
Dù sao từ nay về sau, là thật sự không ai dám quản Thành ca.
Mà cùng với ngày khảo hạch càng ngày càng tới gần, các hộ vệ trong thần điện
cũng tu luyện rồi tu luyện, thảo luận rồi thảo luận.
Trong đó người được chú ý nhất, đương nhiên vẫn là Khương hiền giả.
Đây chính là thiên tài mạnh nổi tiếng nhất toàn bộ huyền giới.
“Ta nghe nói thí luyện đại điện chủ sắp xếp cho Khương hiền giả là Cực Huyền
cảnh cửu trọng đó.”
“Từ lúc hắn tiến vào Cực Huyền cảnh đến nay cũng mới hơn nửa năm mà, tiêu
chuẩn này có phải là quá cao rồi hay không?”
“Thiên tài tuyệt thế Tử Kim Huyền Văn mà, chắc chắn có chút bản lĩnh gì đó.”
Có người lắc đầu cười nhạo nói: “Có bản lĩnh cũng bó tay thôi, trước mắt hắn
vẫn là Cực Huyền cảnh nhất trọng.”
“Gì cơ?”
“Vẫn là Cực Huyền Cảnh nhất trọng, chuyện này là không thể nào đâu?”
“Ta tận mắt thấy hắn ở Giáng Linh đại điện đấy, được chưa?”
“Chuyện này cũng quá không thể tưởng tượng nổi rồi đấy?”
“Cho dù là thiên phú bình thường, nửa năm cũng nên Cực Huyền nhị trọng rồi
chứ, huống chi gì hắn còn là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của thần điện.”
Nếu chư vị điện chủ mà nghe được nghị luận này, nhất định sẽ cạn lời.
Bây giờ đã không phải là bọn họ bồi dưỡng hắn, mà là hắn bồi dưỡng bọn họ
rồi.
Tuy rằng quả thật cảnh giới của hắn vẫn chỉ là cấp Cực Huyền cảnh nhất trọng.
“Chẳng lẽ thật ra Tử Kim Huyền Văn rất kém cỏi?”
Có người bắt đầu hả hê: “Đúng, có lẽ thiên phú sẽ không không bằng cả ta ấy
chứ?”
Có người lại thản nhiên nói: “Dùng não của các ngươi cẩn thận ngẫm lại xem,
nếu Tử Kim Huyền Văn quá kém cỏi, các điện chủ dựa vào cái gì mà tiếp tục
tôn hắn lên làm đại hiền giả?”
“Nhưng mà, cảnh giới Cực Huyền cảnh nhất trọng của hắn là sự thật, không ai
không thấy.”
“Mỗi ngày hắn đều đang bận rộn cái gì thế?”
“Ta nói cho các ngươi biết nè, chẳng phải lần trước Quang Minh điện bọn ta mở
một cuộc tuyển chọn nội bộ sao?”
“Lần tuyển chọn thần bí đó chỉ giới hạn cho nữ tử tham gia, cái này liên quan gì
đến đại hiền giả sao?”
Tên đệ tử kia hạ giọng, thần thần bí bí nói: “Đúng vậy, nghe đâu lần tuyển chọn
này, thật ra là tuyển đạo lữ cho đại hiền giả.”
“Không chỉ riêng Quang Minh điện bọn ta, các điện khác tuyển xong, cuối cùng
đều đưa tới Hiền Giả cung.”
“Gì cơ?”
“Vậy mà lại có cả chuyện này luôn?”
“Chuyện này cũng không hợp thói thường quá nhỉ?”
Cho đến trước mắt, chuyện Thành ca truyền thụ huyền thuật cấp chí tôn vẫn
đang bị đám cấp tầng nghiêm khắc giữ bí mật.
Ngoại trừ đám người điện chủ tham gia trong đó và những người liên quan như
Nguyễn Lăng Diêu, Trác Ngạo Tâm, căn bản những người còn lại không biết
các nàng đang làm gì.
Ví như các hộ pháp, chấp sự của Hiền Giả cung, cũng đều bị che mắt.
Bọn họ luôn nhìn thấy những mỹ nữ này bước vào bên trong Hiền Giả cung,
đương nhiên cũng sẽ có một vài lời đồn đãi quái gở.
“Hoang đường, quá hoang đường rồi, không tu luyện lại đi đắm chìm trong nữ
sắc!”
Trong lòng các đệ tử đều thấy không công bằng chút nào.
Mấy em gái được tuyển chọn kia, tất cả đều là nhân vật cấp nữ thần của thần
điện đó.
Mẹ nó ngươi chọn một người thì thôi đi, vậy mà còn muốn cả?
Không thể nhịn nổi!
“Ngang nhiên mở hậu cung ở thần điện, quá trớn rồi đấy nhá?”
“Các điện chủ không những không quản chế hắn, lại còn phối hợp nữa?”
“Bây giờ ta có chút không thể chờ được mà nhìn thấy rớt khỏi khảo hạch rồi
đấy?”
“Đúng thế, ta cũng không chờ được nữa rồi, chỉ mong sao nhìn thấy hắn được
một phen mất mặt!”