Chương 11: Xác chết~Lãng quên
---
29/7/2■■■
Hôm nay tôi đã đến Địa điểm được chỉ định. C·hết tiệt sao chúng ta lại phải nghiên cứu một cái xác ở Bắc Cực vậy nhỉ?
Nhưng ít nhất chuyến đi không khủng kh·iếp như tôi mong đợi. Một ít sô cô la nóng trên trực thăng trên vùng đất hoang Bắc Cực, tuy không thoải mái nhưng vẫn là cảm giác êm dịu nhất mà tôi có được trong 72 tiếng đồng hồ trên máy bay và 8 tiếng trên trực thăng..
Nửa năm làm nhân viên trọng yếu có thể khiến một vài người lo lắng nghiêm trọng. Nhưng dù sao mọi thứ vãn còn ổn. Một cài người ghen tị luôn nghĩ chúng tôi sẽ ở một nơi hoang vu với cả đống đồ xa xỉ nhưng không. Đừng nghĩ rằng chúng tôi sẽ được cung cấp bất kỳ thứ xa xì cả. Ít nhất là trong khoảng thời gian hiện tại.
Tôi đã chuẩn bị sẵn một số điều khoản được hội đồng phê duyệt, chẳng hạn như máy phát hiện sự thù địch xung quanh và máy ghi âm. Tôi cũng có một v·ũ k·hí mang theo được giấu kín mà tôi không có ý định sử dụng. Dù sao cũng có thể hữu ích.
Tuy vây nhưng hội đồng lại từ chối cho tôi mang theo thiết bị X-Plot, nhưng điều đó có thể hiểu được; công nghệ này vẫn còn tương đối mới và mang tính thử nghiệm. Cảm giác khi thử nó thì giống như tôi có thể chứng kiến cùng lúc mười cái kết khác nhau vậy
Khi tôi đến Địa điểm chỉ định, tôi được chào đón bởi một nhà nghiên cứu trung niên. Đưa cho anh ấy thông tin xác thực của tôi và anh ấy nhanh chóng tránh sang một bên.
Phòng của tôi nằm ở tầng đầu tiên của khu phức hợp, cửa thứ hai ở bên trái hành lang đầu tiên. Nó nhỏ nhưng ấm cúng. Một chiếc giường đơn và một bồn tắm, hai máy sưởi đang chạy ở công suất tối đa, một máy pha cà phê và đồng hồ báo thức. Một vài món đồ đạc lặt vặt khác đây đó, nhưng căn phòng không chứa nhiều đồ đạc gì cả. Chiếc đèn chiếu sáng phía trên đầu tôi đang chiếu sáng những bức tường bê tông của căn phòng.
Thật không may cho tôi, tôi đến vào ban đêm, có nghĩa là bác sĩ Johan không có nhiệm vụ và có lẽ đang ngủ. Ngày mai sẽ phải làm. Cho đến lúc đó, tôi quyết định ghi lại những quan sát và phát hiện của mình vào một cuốn sổ.
Tôi có thể sẽ làm điều này mỗi tối, vì việc gõ những thứ này trên điện thoại thật là khó chịu. Ngoài ra, viết giúp tôi suy nghĩ tốt hơn và giúp giải tỏa một chút áp lực.
---
21/11/2■■■
Tiếng gió thổi hùa vào các tấm sắt mỏng trên cùng của căn hầm tạo nên một loại âm thanh liên tục và gây ra sự ức chế đối với tôi và mọi người và làm tôi thức dậy trước bình minh. Tôi thề khi xong nhiệm vụ lần này tôi sẽ phá hủy chúng.
Tôi quyết định đi dạo một chút vào buổi sáng trước khi mọi người thức dậy. Khi đang đi dạo, tôi nhận thấy một điều thú vị ở cuối mỗi hành lang. Có một biển báo màu xanh lá cây cho biết có thể băng qua an toàn. Chính sự kì lạ này đã giúp chúng tôi thoát nạn vài lần trong các v·ụ n·ổ Plot.
Tôi cũng nhận thấy rằng hầu như mọi hành lang ở đây đều có camera, nhưng không có camera nào trong phòng tôi cũng như các hành lang bên ngoài ký túc xá. Tôi dự định sử dụng điều đó để làm lợi thế cho mình, nhưng hiện tại, tôi sẽ phải theo dõi nó.
Cuộc gặp gỡ của tôi với bác sĩ Johan diễn ra… tương đối mờ nhạt. Tôi vào văn phòng của anh ấy lúc 9 giờ sáng và rời đi lúc khoảng 9 giờ 30.
Anh ta thật sự cao hơn tôi gấp mấy lần. anh ta không hề bị hói và không có chút râu nào đáng kể trên khuôn mặt ở tuổi đó. Quầng thâm dưới mắt anh ấy cho tôi biết rằng anh ấy khá thiếu ngủ hoặc cực kỳ buồn chán. Nó đã được thể hiện từ cách anh ấy nói đến từng cử chỉ trong giao tiếp và ăn uống.
Anh ấy chỉ gật đầu với tôi khi tôi bước vào và ngồi xuống, và chúng tôi ngồi im lặng trong khoảng thời gian tưởng chừng như một giờ nhưng thực tế là gần một phút.
Tôi bắt đầu đặt câu hỏi cho anh ấy, và anh ấy trả lời ngắn gọn và chính xác. Khi tôi hỏi về cáu xác rỗng đó, anh ấy chỉ chỉ vào bản sao của tập tin. Tôi đã hỏi anh ta về ảnh hưởng của X-plot đối với các sinh vật không tồn tại trên đời và không nhận được gì ngoại trừ việc chỉ tay vào một tập tài liệu gần đó.
Khi chúng tôi họp về cách giải quyết sự không tồn tại bởi tác nhân lãng quên một cách gay gắt và cuộc trò chuyện nhanh chóng nhàm chán khi anh ấy xuất hiện. Cũng từ khi đó chúng tôi không phát hiện được thông tin gì cả. Cuộc họp kết thúc và tôi trở về ký túc xá của mình.
Anh ấy thực sự là chúa tể của sự nhàm chán. C·hết tiệt.
---
21/11/2■■■
Cái xác chúng tôi nghiên cứu đang dần có các hiện tượng giống như bị phân hủy. Trước khi có hiện tượng này thì cái xác dường như chẳng hiện tượng gì xảy ra. Ngay cả thời tiết thuận lợi nhất cho vi khuổn phát triển nhưng nó cũng không làm cái xác thối rữa.
Không rõ tên, không rõ tuổi. Các thông tin cơ bản của một con người cần có trong các cơ sở vật chất của các quốc gia có mặt tương tự cái xác không hề xuất hiện khi quét qua. Điểm đặc biệt là cái xác này vẫn còn lưu trữ một vài kí ức của nó.
Các kí ức này chủ yếu xoay quanh việc nghe và nhìn một người nhảy múa điên khùng và không ngừng la hét những câu từ vô nghĩa và cầu xin bản thân mình phải sống sót tại một địa điểm không hề rõ ràng.
Khi tìm hiểu sâu thêm về kí ức của cơ thể này bằng công nghệ của chúng tôi. Tôi phát hiện ra được các kí ức đáng ra phải còn nguyên vẹn đang dần dần biến mất. Nó vẫn còn một chút kí ức lẻ tẻ nhưng đa số chúng đều là những lần mất trí nhớ của cái xác.
Có lẽ tôi nên nghiên cứu nhanh chóng hơn khi cái xác thực sự phân hủy trong mọi thời tiết.
---
1/12/2■■■
Kính gửi hội đồng và toàn thể nhân viên trong tổ chức.
Công việc nghiên cứu của chúng tôi tại địa điểm được chỉ định có chút bất thường trong các nhân viên và cái xác đã biến mất hoàn toàn. Tôi sẽ soạn hành lý để về nộp bản báp cáo sau ba ngày nữa. Xin hãy cử trực thăng tới đón tôi
---
5/12/2■■■
Nó l·ây l·an quá nhanh. Những người tiếp xúc đều bị một thế lực nào đó bòn rút trí nhớ của mình.
Lúc đầu chúng tôi không quan tâm đến chúng bởi việc quên đi một thứ gì đó là một việc hết sức bình thường nhưng tần suất và số lượng ngày càng tăng lên.
Đa số các nhân viên trong khu kĩ thuật và nông nghiệp đang dần quên đi những điều căn bản trong công việc. Một vài người mất đi hẳn kiến thức của mình.
Và các nhân viên giờ đây chẳng biết gì về công nghệ cả. TỪ LÚC NÀO MÀ HỌ QUÊN ĐI KIẾN THỨC CỦA MÌNH VẬY?
Dù vậy điều đó không quá quan trọng. Tôi đã tự mình c·ách l·y khỏi những người bị nó l·ây n·hiễm. Mã cầu cứu đã được phát ra toàn thế giới. Giờ đây tôi chỉ có thể cầu nguyện cho vụ này có thể qua đi...
[Vào hoàng hôn ngày 7/2/2■■■]
[Một đội giải cứu của tổ chức ập vào địa điểm nơi mã cầu cứu phát ra.]
[Bên trong chứa sự lộn xộn bừa bãi. Máy sưởi bị biến dạng và đã hỏng.]
[Các bãi nhờn nhớt màu đỏ đục vương vãi khắp nơi.]
[Đội phát hiện được một lượng nhiệt 27~31 độ C bên trong một căn phòng khép kín.]
[Khi xông vào đội phát hiện được vị Nhân Viên Trọng Yếu đ·ã c·hết trong căn phòng chứa đầy đủ mọi nguồn lương thực trong vòng một năm.]
[Xác c·hết được phát hiện khi đang chắp tay cầu nguyện đối diện với cánh cửa của căn phòng.]
[Nguyên nhân t·ử v·ong được xếp vào hạng tối mật.]
[Đội thu dọn đống hoang tàn và đưa xác của vị Nhân Viên Trọng Yếu vào một cái bao trắng và xách lên trực thăng.]
[Khi trực thăng rời đi địa điểm chỉ định cũng là lúc mặt trời lặn.]