Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
《beyond: The End By Junsi》

Chương 3: Đôi khi những thứ ta thấy chưa chắc có thật




Chương 3: Đôi khi những thứ ta thấy chưa chắc có thật

Tôi tỉnh dậy tại một bãi đất mọc nhiều loại hoa khác nhau lẫn kì lạ về chúng. Tôi ngồi dậy và nhìn xung quanh một hồi lâu. Đổ vài giọt mồ hôi trong vô thức và nuốt nước bọt liêm tục.

Bãi đất trống này dài và rộng đến nỗi mắt tôi không thể thấy hết được điểm kết của nơi này.

Không danh tính, không thân phận và không mục đích. Đó chính là ba thứ mà tôi đã mất đi sau khi nhớ lại từng chi tiết nhỏ nhất trong quá khứ khi đến nơi này.

Tôi đứng dậy rồi đi bộ trên một con đường mòn một cách mơ hồ và như bị điều khiển bởi một ai đó.

Mỗi bước tôi đi, tôi đều có một cảm giác kì lạ trong chính bản thân mình. Nó kiểu như mỗi bước ta đi đều sẽ là cảm giác đầu óc quay cuồng.

Cho đến bước thứ mười tôi dừng lại và đứng yên tại chỗ, định hình lại bản thân sao cho thích ứng với cơn quay cuồng bên trong đầu.

Sau một lúc tôi dường như đã dần thích nghi được với cơn quay cuồng này. Hiện tại trong đầu tôi chỉ còn một vài rung động nhẹ ở một vài khung cảnh nhất định. Đa số các khung cảnh có sự rung động sẽ chỉ là những nơi có các loại hoa thay vì con đường và bầu trời...

BẦU TRỜI LÀ MỘT CON MẮT!?

Không đúng, nó không phải là một con mắt. Nói đúng hơn là một con mắt khổng lồ trắng luôn tỏa ra một bầu không khí se se lạnh trong không gian này.

Nhìn xa hơn là vô số cặp mắt màu đỏ nhạt pha lẫn chút màu sáng vàng.

"Thật không thể đếm được có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn mình nhưng nhìn chúng giống như đều cùng một cặp mắt đang nhìn chúng ta"

Tôi giật mình khi nghe tiếng nói trẻ con đó phát ra. Tôi nhìn xung quanh và chẳng thấy gì cả.

"Bùm"

Một v·ụ n·ổ khói diễn ra ngay trước mặt tôi. Một bông hoa nhỏ đầy sặc sỡ với khuôn mặt hết sức đáng yêu.

Tôi hỏi bông hoa là thứ gì thì nó bắt đầu giới thiệu cho tên của nó. Nó tên là Junsi. Nó là một bông hoa duy nhất và chỉ một mình nó có ý thức trong nơi này.



Nó còn khuyên tôi rằng hãy quay về nơi tôi đã tỉnh dậy. Đến lúc đó tự khắc tôi có thể nhớ lại được mọi thứ đang sảy ra. Tôi cũng định làm như lời Junsi nói ấy nhưng tôi vẫn bước đi lên về phía trước một cách tự động và chẳng thể nào kiểm soát được.

Bước thứ mười một. Cảm giác sướng và phê là hai thứ hiện hữu trong tôi. Thế giới bỗng trở nên nhiều màu sắc hơn. Đột nhiên có rất nhiều Junsi hiện ra với rất nhiều màu sắc nhảy múa xung quanh tôi. Bọn chúng vừa nhảy, vừa lắc lư những cánh hoa của bản thân mình và nói.

Đi tiếp đi, đi tiếp đi, đi tiếp đi

Đi tiếp đi, đi tiếp đi, đi tiếp đi

Đi tiếp đi, đi tiếp đi, đi tiếp đi

Tôi cười mê man rồi đi tiếp bước thứ mười hai. Lần này mọi thứ lại càng điên rồ và sướng hơn những lằn trước. Rất nhiều sinh vật từ trong thế giới cổ tích mà tôi đã đọc từ nhỏ hiện ra. Các bông hoa thì lại cao lớn hơn lần trước và sặc sỡ hơn cả những màu sắc thông thường.

Như có một liều kích thích tiêm thẳng vào các mạch máu tôi. Tôi chạy và chạy lên về phía trước.

PHÊ

SƯỚNG

TUYỆT ĐẸP

SỐNG

4 từ đó là thứ tôi có thể diễn đạt trong những lần chạy của tôi.

Bước một trăm, hai trăm? Tôi không hề biết mình đã đi được bao nhiêu bước chân của mình. Chỉ biết rằng sau khi dừng lại thì mọi thứ có vẻ đang dần tối lại. Những sinh vật từ cổ tích cũng không còn nhảy múa cùng tôi nữa mà ngước lại. Chúng đang phá hủy bản thân mình.

Tôi thấy hơi lạ nên lùi lại nhưng một bức tường vô hình đang ngăn tôi quay trở lại. Có một thứ gì đó khiến tôi không thể quay lại mà ngược lại nó đang đẩy tôi lên phía trước.

Một lần, rồi hai lần đẩy tôi lên phía trước. Các sinh vật và hoa và mọi thứ dần mục nát và như thể nó đang trờ nên hoang dại dần.

Bức tường vô hình đó lại càng đẩy tôi lên về phía trước một cách nhanh chóng hơn. Tôi cố ngăn nó đẩy lên nhưng vô ích. Mọi nỗ lực và công sức đều vô hình khi chạm vào nó.



Mọi thứ đang dần trở nên hoang dại và điên rồ theo một khung cảnh xung quang nơi tôi đang bị đẩy đi.

...

Chẳng biết được tôi bị đẩy bao nhiêu bước chân. Chỉ biết rằng khi bức tường vô hình đó dừng lại thì tôi mới thực sự dừng lại theo đúng nghĩa đen.

"Đây... đây là bước chân 665!"

Một dòng thông tin duy nhất xuất hiện bất chật trong não tôi với nội dung về bước chân thứ 665 trước khi bước đến 666.

Điều duy nhất là không hề có con đường nào để đi đến bước 666. Chỉ có một miệng hố khổng lồ đen kịt trước mặt tôi.

Lúc này rất nhiều những sinh vật xuất hiện sau lưng tội. Chúng là tập hợp những sinh vật cổ tích, những vị thánh trong các thần thoại khác nhau và nhiều loài sinh vật mà tôi từng thích xuất hiện. Trong đó còn có cả Junsi nhưng hiện tại nó chỉ là một bông hoa tàn phai.

Cảnh tượng đẩm máu diễn ra ngay trước mặt tôi. Tất cả mọi sinh vật lấy ra thứ v·ũ k·hí có trong chính chúng và tàn sát lẫn nhau. Đây là một cuộc hỗn chiến của các nhân vật mà tôi yêu thích.

Bạch tuyết bị xé xác bởi chàng hoàng tử và một con rồng trên không trung thổi phồng ngọn lửa của nó làm t·hiêu r·ụi một mảng hoa và những sinh vật thần thánh trong thândf thoại Hy Lạp.

...

Khi cuộc chiến kết thúc là khi tất cả mọi người đều c·hết. Đáng lẽ ra vị thần Zeus sẽ là người chiến thắng trung cuộc nhưng ông ta cuối cùng lại gục xuống và kết thúc.

Lúc này một tiếng cười quen thuộc cất lên nhưng chưa để tôi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì tôi đã bị một thể lực nào đó kéo xuống miệng hố khổng lồ.

Khi rơi xuống cảm giác đau như bị một chiếc xe tải đâm vào cơ thể. Mọi cơ quan và xương của bản thân tôi bị nghiền nát khi tiếp xúc với mặt đất.

Tôi nhanh chóng bị kéo lên bởi các phần dây leo khổng lồ đầy gai. Chúng ghim chuẩn xác vào các vùng cơ quan nội tàng của tôi khiến chúng bị đục lỗ chỗ.



Rồi chúng kéo lê tôi qua các bức phần đá sắc bén được nhô ra một cách tự nhiên.

Khi tôi bị cố định một chỗ vào một quan tài không nắp đầy gai và sâu bọ. Một cặp mắt với lòng đen xoắn ốc sâu đến vô tận nhìn thẳng vào mắt tôi như thể nó đang nhìn vào mọi cảm xúc và linh hồn tôi.

Nó bắt đầu nở một nụ cười đến mang tai rồi ngắm nhìn tôi môtm lúc.

Cuối cùng nó nuốt trửng tôi và nói.

"Giá như cậu nghe lời tôi kakaka"

□□□

Bệnh nhân Junsi-kami. Qua đời vì tiếp xúc quá nhiều với các chất hóa học không được xác minh và có một vài bệnh liên quan đến tinh thần và các c·hất k·ích t·hích không được sử dụng khác.

■■■

Tôi nghe lời Junsi và bắt đầu quay về nơi mình đã thức dây. Tôi ngồi ở đây được mười phút thì mọi thứ đang dần trở về với tôi. Kí ức, danh tính và thân phận.

Tôi tên là Junsi-fumo. Là một kĩ sư riêng biệt trong nhà máy h·ạt n·hân tại F·ukushima. Tôi không biết vì sao mình lại vô đây. Chỉ nhớ rằng bản thân đang làm một dự án quần quật liên quan đến đơn vị h·ạt n·hân mới chưa từng tồn tại trên đời này.

Sau khi nhớ lại tôi có hỏi Junsi hoa kia về cách trở lại thế giới hiện thực. Nhưng nó không trả lời bất cứ gì cả mà thay vào đó là dịch chuyển tôi đến một nơi tối tăm và tràn đầy ẩm mốc

Tôi nhanh chóng bị kéo lên bởi các phần dây leo khổng lồ đầy gai. Chúng ghim chuẩn xác vào các vùng cơ quan nội tàng của tôi khiến chúng bị đục lỗ chỗ.

Rồi chúng kéo lê tôi qua các bức phần đá sắc bén được nhô ra một cách tự nhiên.

Khi tôi bị cố định một chỗ vào một quan tài không nắp đầy gai và sâu bọ. Một cặp mắt với lòng đen xoắn ốc sâu đến vô tận nhìn thẳng vào mắt tôi như thể nó đang nhìn vào mọi cảm xúc và linh hồn tôi.

Cuối cùng tôi bị nuốt trọn bởi màn đêm và chỉ còn lại tiếng nhai ròn tan của xương và tiếng lách tách của máu...

□□□

Bệnh nhân Junsi-kami. Qua đời vì tiếp xúc quá nhiều với các chất hóa học không được xác minh và có một vài bệnh liên quan đến tinh thần và các c·hất k·ích t·hích không được sử dụng khác.

¤Kết thúc chỉ có một dù có cố gắng thay đổi đến đâu...¤

¤Học cách chấp nhận là cách duy nhất để giải thoát khỏi chúng¤