Chương 6: Phật Tử
Được rồi. Hãy hứa sẽ làm vậy khi mọi câu hỏi được trả lời
"Tôi hứa."
Đôi khi tôi phát ốm vì quá già, cậu biết không? Các khớp xương của tôi đau nhức, xương cốt yếu ớt và tôi luôn nghĩ đến việc được trẻ lại. Nó như cơn cám dỗ thôi thúc tôi phải săn tìm, phải nhai ngấu nghiến họ và hưởng thụ linh hồn yếu ớt đó
Đôi khi nó sẽ rất dễ dàng, đôi khi lại rất khó khăn và dễ kiệt sức. Cậu biết đấy anh bạn trẻ. Tất cả những gì tôi phải làm là tóm vài người và làm họ c·hết một cách đau đớn để làm suy yếu đi linh hồn và rồi hút hết linh hồn và danh tính của họ chỉ để khiến mình trẻ hơn.
Nhưng... Haizzz
"Nhưng?"
Nhưng rồi tất cả các con quỷ sẽ phải xuống địa ngục một lần nữa, bất kể có bao nhiêu thời gian trôi qua đi nữa
"Vậy còn ông? Ông có tin vào địa ngục hay tin vào kẻ chấp chính nơi đó?"
Cậu đang nói về Satan? Các Yaksha hay các vong hồn trong Cao Đài Đạo?
"Không... Ý tôi là với tư cách là một phật tử. Ông có tin vào địa ngục không?"
Để nói thì tôi chẳng phải là một phật tử. Không hẳn là vậy. Nhưng mà tôi vẫn luôn theo đức phật, ngày ngày đọc kinh xám hối về hành động của mình...
Còn về địa ngục sao? Hmmm tôi thật sự không chắc chắn về điều này cho lắm. Nhưng ngay cả khi địa ngục không tồn tại, ngay cả khi tôi thật sự không phải là một con quỷ đội lốt người. Chúng sẽ đều vô nghĩa trước hành động của tôi trong quá khứ và hiện tại.
Nhìn đống máu, thịt xung quanh xem. Cậu có biết tôi đã g·iết bao nhiêu kẻ đáng khinh đó không?
"Không...? Thành thật mà nói đây là lần đầu ta gặp nhau. Sao tôi có thể biết được!?"
Đấy. Cậu không biết tôi g·iết bao người, tôi cũng chẳng thể biết mình đã g·iết bao người. Tất cả chỉ là 1 giấc mơ và rồi tôi tỉnh dậy trong 1 đống máu... Thú thật đôi khi tôi thấy chúng khá ngon...
Nhưng một vài lần tôi đã tỉnh dậy trong cơn tắm máu đó. Tuy là tỉnh dậy nhưng nó lại giống trạng thái bóng đè và nhập xác cùng một lúc hơn.
Tự tay tôi đã moi ruột rồi móc mắt họ. Tiếp đến là nhai từng phần tay chân và uống cạn máu họ. Các hành động đó lúc đầu khiến tôi sợ hãi rồi lại bắt đầu nặng nề và trầm cảm theo một hướng khó xác định trong tâm trí tôi và cuối cùng là sự hứng thú và sảng khoái.
Kết cục cho n·ạn n·hân của tôi là c·ái c·hết đau đớn và mất đi linh hồn thuần khiết nhất của họ vào cái bụng không đáy của tôi.
"Vậy ừm... Ông rốt cuộc đã làm điều này bao lâu rồi? Không. Chính xác hơn ông thực sự bao nhiêu tuổi?"
Tuổi tác sao? Tôi không chắc chắn mình đã bao nhiêu tuổi hay sinh ra vào thời đại nào trong lịch sử. Thứ kí ức mà tôi nhớ xa nhất trong não mình có lẽ là khi tôi lên chức vụ đầu tiên trong đời.
Chức vụ đó mà khi về hiện tại thì nó lại là một thứ hắc ám, một thứ khác với lời răn của Đức Phật. Một thứ mà người hiện đại sẽ luôn nghĩ nó là một phong tục mê tín.
Nó gọi là gì ở hiện tại nhỉ?...
À. Nó là "Thầy Tế Lễ". Ta không biết ở các tín ngưỡng khác nghĩa của Thầy Tế Lễ là gì. Nhưng ta vẫn nhớ chính xác ý nghĩa ở trong tộc chúng ta.
"Thầy Tế Lễ" là một người cha, người thầy sẽ luôn lấy linh hồn của những kẻ bất tuân hay những kẻ phản bội người trong tộc.
Đa số công việc của Thầy Tế Lễ là trừng phạt linh hồn và chia sẻ tuổi trẻ với những người đóng góp lớn lao trong tộc. Đôi khi các Thầy Tế Lễ sẽ ban phúc cho linh hồn những đứa trẻ sắp sinh ra. Khiến chúng có một lòng sắt đá và cơ thể không có một mũi giáo nào xuyên qua chúng.
Nhưng cho đến khi cuộc diệt trủng đó xảy ra làm tất cả người trong tộc trực tiếp biến mất. Không hề có cảnh báo, cũng chẳng hề có sự phòng bị nào. Cuộc diệt trủng cứ thể xảy ra ngay trước mắt ta người mới lên chức Thầy Tế Lễ được ba ngày.
Mẹ kiếp. Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp.
"Này? Ông ổn chứ?"
Không sao. Không sao. Ta vẫn có thể kể tiếp.
"Vậy tại sao ông lại bắt đầu chém g·iết? Tại sao lại bắt đầu khiến mình trẻ ra? Tại sao ông vẫn sống đến hiện tại? Và tại sao giờ ông lại trở thành một phật tử?"
Nó bắt đầu sau cuộc diệt trủng. Mọi đồ ăn từ thực vật đến động vật. Chúng làm ta phát ngán và khiến cơ thể ta yếu dần. Ta đã tự kết liễu bản thân mình để giải thoát khỏi địa ngục trần gian đó.
Ta có thể chọn nhảy từ một vách đá cao, có thể cắt lìa bản thân hay c·hết vì các loại độc. Nhưng ta lại không chọn chúng. Ta t·ự s·át bằng cách cắn nuốt chính linh hồn của bản thân mình.
Lúc đó ta nghĩ việc mất đi linh hồn sẽ khiến bản thân mình c·hết vĩnh viễn và không được tái sinh. Cậu có thể tự hỏi vì sao ta lại chọn như vậy?
Câu trả lời rất đơn giản. Cứ mỗi một thế kỷ thì cuộc diệt trủng sẽ sảy ra ít nhất một lần. Khoảng cách của cuộc diệt trủng có thể chỉ nhỏ bằng một ngôi làng hoặc to lớn hơn là những vì sao trên trời.
Không có cách nào để thoát khỏi cuộc diệt trủng. Chúng có thể là từ c·hiến t·ranh, bệnh tật hay t·ai n·ạn t·hiên t·ai... Con người sẽ đời đời chịu khổ và nó sẽ chỉ hết khi tất cả linh hồn của tất cả muôn loài muôn vật được giải thoát khỏi sự ô uế.
Đó cũng là lí do vì sao ta chọn cách cắn nuốt chính linh hồn mình để chúng sẽ không bao giờ tái sinh nữa.
Nhưng ta đã lầm. Việc làm đó chỉ khiến cho ta bừng tỉnh một cảm giác kinh hoàng pha lẫn thèm khát và thỏa mãn.
Cơn thèm linh hồn của ta dần lớn dần. Lớn đến mức ta muốn cho cả một tòa thành chỉ còn lại những cục thịt và bể máu trong đó.
Sau 50 năm. Ta nhận ra ta vẫn trẻ như hổi lần đầu chứng kiến cuộc diệt trủng.
Sau 50 năm tiếp theo. Ta cố gắng giữ cơn thèm khát của mình, mặc chúng cào xé tâm trí ta cho đến khi thời khắc đó đến. Cái thời khắc sự già cỗi trong ta mang đến c·ái c·hết rất gần.
Nhưng cũng chính cái thời khắc đó ta chính là cuộc diệt trủng. Ta cào nát và gặm nhấm từng miếng xương, miếng thịt của những người vô tội. Hút linh hồn họ và để sự thèm khát điều khiểu tâm trí.
Cả ngày hôm đó ta thật không thể đếm được ta đã hút được bao nhiêu linh hồn và g·iết được bao nhiêu người. Ta săn đuổi, ta chơi đùa bọn chúng và cho đến khi bọn chúng kiệt sức và nghĩ rằng đã trốn được khỏi ta. CHÚNG SẼ CHẾT.
...
Vào khoảng thời gian đó ta đã giác ngộ được ý nghĩa thực sự của bản thân mình. Ngài đã khai mở tâm trí ta, hướng ta trở lại với hướng thiện mà ta đã mất. Cũng chính từ lúc đó ta đã loại bỏ được sự hoang dại trong mình và trở thành tông đồ đầu tiên của ngài.
Ta là người đã thấy được đài sen bên trong linh hồn ngài. Nó tỏa sáng rực rỡ, chiếu sáng vào từng cái bóng trong linh hồn ta. Gián tiếp khiến ta có được một đóa sen trong linh hồn đã biến mất.
Sau khi ngài mất những người phương khác và chính những người theo ngài đã xào nấu, chế biến và khiến những lời dạy của ngài mang một ý nghĩa khác đi.
Nhưng chúng lại không thể khiến cho câu nói A Di Đà Phật khác đi ý nghĩa vốn có của nó. Dù có đọc những loại kinh chế biến hay những loài bịa đặt thì cuối cùng những người đó vẫn sẽ về với ngài.
Còn về câu hỏi cuối cùng. Ta sẽ chỉ hút đi linh hồn của những kẻ mang đầy tội lỗi, những kẻ không bao giờ quay đầu hay những kẻ mang cho mình sự diệt trủng.
DÙ CHÚNG Ở ĐÂU. DÙ SỐNG HAY ĐÃ CHẾT. TA SẼ GIẾT CHÚNG VÀ NGĂN SỰ DIỆT TRỦNG LAN RỘNG.
Được rồi. Còn câu hỏi nào không?
"Không... Hết rồi. Tôi đã hiểu được. Cảm ơn ông"
Tốt. Cậu có thể nhận thứ này hoặc không.
Nếu cậu nhận. Chúc mừng cậu sẽ là một Thầy Tế Lễ
Nếu cậu không nhận cũng chẳng sao. Tôi sẽ đem theo thứ này và khiến cho cái nghề này xóa sổ khỏi trần gian.
"..."
Chà tôi đoán là không.
Không sao. Hãy làm điều mà cậu đã hứa. Hãy đốt tôi.
"... Vâng"
...
Ngọn l·ửa b·ùng l·ên và một lúc sau là hàng trăm và hàng nghìn tiếng hét đồng thanh cất lên. Đám cháy cùng tiếng hét tạo nên sự kinh hoàng về việc hàng nghìn con người bị đốt. Nhưng rồi mọi thứ dịu lại. Một cơn mưa rào dập tắt ngọn lửa đang bùng lên trời cao.
Vết tro và đám khói được cơn mưa rào rửa trôi làm nhuộm đen nước và đất xung quanh đó. Nhưng rồi phần nước nhuộm đen cũng theo cơn mưa mà trôi đi.
Năm tháng trôi qua đã làm cho ngôi nhà nhỏ mục nát. Một vài người khi đi xung quanh đã thấy được đ·ống đ·ổ n·át và thử mạo hiểm vào bên trong.
Thứ họ thấy là vùng nước nhỏ và trắng. Xung quanh vùng nước là hoa lá um tùm. Ở giữa là một đài sen khổng lồ chứa đựng một bộ xương trắng đang quỳ gối về hướng tượng Đức phật không xa.