Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
《beyond: The End By Junsi》

Chương 7.1: Tin tưởng vào luật pháp.




Chương 7.1: Tin tưởng vào luật pháp.

Tôi nhớ rằng mình đ·ã c·hết. Lũ khốn Mafia Nga đó đã b·ắt c·óc và h·ành h·ạ cả về thể xác lẫn tinh thần tôi. Con mẹ nó. Tôi chỉ là một thằng làm việc trong FBI và đi du lịch cùng vợ con trong ngày nghỉ phép thôi mà!? Làm thế đéo nào mà tôi lại dính vào lũ Mafia Nga đó được?

Mẹ kiếp. Đáng ra mình nên đánh vài thằng rồi c·hết cũng được. Không biết vợ và con mình còn ổn không...

Dù sao thì họ sẽ sớm ổn thôi. Mong là vậy...

Con mẹ nó biết vậy mình đăng kí thêm vài cái bảo hiểm nữa để hai mẹ con họ sẽ ổn khi thiếu mình. Dù sao thì đây là đâu?

Đây hẳn là nơi linh hồn n·gười c·hết đến nhỉ. Thiên Đàng đâu? Địa Ngục đâu? Mình nhớ là mình theo đạo Kito mà.

Dù sao thì ở đây tôi cũng chẳng có mục tiêu hay ý định gì. Có lẽ cái ý định còn tồn tại là trả thù lũ Mafia Nga đó.

...

Chẳng biết qua bao lâu tôi dần cảm thấy nhàm chán và có chút bơ phờ. Nhưng dù sao nó cũng chẳng như vậy lâu, một người bạn xuất hiện từ trong đầu tôi bước ra.

Cậu ta như là tôi thứ hai khi mà mọi sở thích, mọi thứ tôi làm trong quá khứ và thậm chí cả những thứ tôi dường như đã quên. Tên cậu ta có phần giống tôi nhưng lại bị đảo chữ.

Tên tôi là Junsi bu thì tên cậu ta là Junsi-Mu Nó có sự tượng đồng của ý nghĩa và cả số lượng chữ cái trong câu nhưng nó vẫn sẽ là một sự dị dạng trong cách nói và gọi.

Cậu ấy cũng có một ước mơ y hệt tôi hồi cấp ba. Tôi từng ước được làm một vũ công bale chuyên nghiệp nhưng mà vì cái cơ thể to lớn và đồ sộ hồi đó mà bố mẹ bắt tôi vào q·uân đ·ội một thời gian và gia nhập vào FBI.

C·hết tiệt. Tôi ghen tị với cậu ta. Các phần trong thể của cậu ta rất chắc chắn và dẻo dai đặc biệt là xương sống và bàn chân. Tôi nghĩ rằng sự tương đồng sẽ không chỉ ngừng ở đây khi tôi tìm hiểu sâu vào cậu ấy

¤Vậy thì tại sao cậu lại bị đám đó bắt đi?¤



¤Để làm con tin đàm phán trong chính trị hai bên hay là gây hấn để tạo nên c·hiến t·ranh?¤

¤Dù sao thì cậu cũng là thứ sinh ra trong thí nghiệm đó mà.¤

Tôi giật mình. Làm thế quái nào cậu ta biết được thí nghiệm đó? Nó là thứ đã được tiêu hủy vào những năm 1990 mà?

Vào những năm đầu thành lập của FBI. Họ đã phát triển một thứ liên kết bộ não của người sử dụng và niềm tin của con người. Nó liên tục thất bại và thất bại. Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến sự thất bại. Có thể là từ c·hiến t·ranh thế giới lần một và hai, có thể là gián điệp hay sai sót trong khâu kĩ thuật.

Cho đến khi vào năm 1990. Họ đã thực sự thành công nhưng đồng thời thất bại trong việc kiểm soát thông tin và để chúng lan ra bên ngoài các quốc gia khác.

Tôi là sự thành công của họ, và cũng là một thất bại của họ. Ngoài việc có cơ thể to lớn bất thường ra thì tôi còn có một bộ não siêu việt có thể lưu giữ tất cả thông tin mà tôi nhận được mặc việc mình có hiểu hay không.

Đó cũng là lí do vì sao mà tôi lại làm việc tại FBI và biết được thí nghiệm này. Nhưng dù sao thì mọi thứ không quan trọng. Sao cậu ta lại biết được sự kiện đó? Tổ chức thù địch? Hay là khủng bố? Không quan trọng. Chỉ cần cậu ta c·hết thì mọi thứ sẽ được giải quyết.

¤Khoannnnn đã nào. Chúng ta có thể ngồi nói chuyện mà. Sao cứ phải dùng b·ạo l·ực vậy.¤

¤Cậu không muốn sao? Hừmmm.¤

¤Tình trạng của cậu thì tôi có thể hiểu được nhưng cậu không cần phải quá lên.¤

¤Cậu nghĩ vì sao tôi chui từ đầu cậu ra? Cậu nghĩ vì sao chúng ta lại ở nơi này?¤

Tôi mặc dù đã từng tự hỏi bản thân nhưng hiện tại việc biết được câu trả lởi cũng không còn quá quan trọng nữa. Tên này biết rất nhiều bí mật. Tôi cảm thấy nếu như hắn ta trả lời hai câu hỏi trên thì tôi sẽ c·hết một lẫn nữa vì quá sốc...



¤Nó không hề quá sốc như cậu nghĩ. Nơi này thực chất là một tầng thực tại riêng biệt được tạo nên bởi niềm tin con người.¤

¤Nơi này được kiến tạo từ niềm tin và ý thức chung. Mỗi cá thể tự nhiên nếu có trí thông minh bậc cao như con người thì niềm tin cùng ý thức của mỗi cá thể đó sẽ được gắn ghép và hòa trộn vào tầng thực tại này.¤

¤Nó có thể là một mặt phẳng hai chiểu, cũng có thể sở hữu đến tận bốn chiều. Chúng đều dựa vào niềm tin để tác động vào tầng thực tại này.¤

¤Thiên Đàng - Địa Ngục - Cõi Âm - Cõi Niết Bàn - Tiên Giới - Thần Giới... của các tôn giáo và niềm tin của con người đều được tạo ra bởi tầng thực tại này.¤

¤Cỏn về cậu, cậu không hề có một cơ thể thực sự, một ý trí thực sự và chẳng có linh hồn. Đáng ra cậu sẽ không bao giờ c·hết, đáng ra cậu đã có thể phát triển cơ thể của mình để chống đỡ những phát đạn, chống đỡ những đòn đánh thẳng vào tâm trí và t·ấn c·ông lại chúng.¤

¤Bằng một cách nào đó, cậu lại rơi vào nơi này. Câu truyện của tôi đã trở nên khác đi rất nhiều sau khi cậu ở đây. Cậu phải nhận ra rằng sự hiện diện của cậu có thể ảnh hưởng lớn đến tuyến cốt truyện đã được tôi định sẵn trong tương lai¤

¤Đáng lẽ ra rằng cậu đã có thể tỉnh dậy trong bệnh viện và trong tương lai gần đó cậu sẽ đi trả thù lũ Mafia và cải cách lại pháp luật nước Mỹ¤

¤Dù sao thì cậu thấy đấy. Cậu dường như có thể kháng được cốt truyện mà tôi viết ra cho cậu. Nhưng dù sao thì nó vấn sẽ tới trong vài phút nữa và cậu sẽ quên thôi nên là thoải mái hỏi nốt các câu hỏi nãy giờ của cậu đi¤

Con mẹ đó. Thằng này gặp vấn đề về thần kinh à? Cái gì mà tầng thực tại, cái gì mà cốt truyện cơ? Mặc dù phải công nhận cơ thể cậu ta đạt chuẩn sự hoàn hảo để làm diễn viên bale chuyên nghiệp nhưng lại mắc các bệnh ảo tưởng à?

Đây là hẳn là vấn đề tâm lý hay do ám ảnh về mấy cuốn tiểu thuyết giả tưởng vô bổ trên mạng vậy?

¤Không. Cậu nghĩ sai về tôi rồi. Tôi không hề bị vấn đề về thần kinh và đây là sự thật. Tất cả những gì tôi nói, tất cả những gì cậu nghe và cảm nhận. TẤT CẢ ĐỀU LÀ THẬT. Sự giả dối không hề được thể hiện cả trong và ngoài tầng thưch tại này. Bởi chúng đều biến thành sự thật bằng niềm tin của chúng ta rồi.¤

¤Vậy thì không còn câu hỏi nào nữa nhỉ? Tôi sẽ khởi động nó lại và lãng quên bạn. Nó sẽ rất bình yên nếu cậu không phản kháng đó~¤

¤Vậy nha. Chào tạm biệt¤

Nói xong tên đó dần lu mờ. Đồng thời tôi cảm giác ký ức của tôi đang dần bị lãng quên theo gian



■■■

Rõ ràng. Tôi đang thực sự bị lãng quên các ký ức gần đây nhất đang dần biến mất. Tôi đang cố nhớ về chúng nhưng không thể, đầu tôi đau như búa bổ. Mọi giác quan và thần kinh đang làm việc hết công suất của chúng nhưng tôi vẫn chẳng nhớ gì.

■■■

Cơ thể tôi, nó đang cực kỳ nhảy cảm. Nhạy cảm đến nỗi tôi có thể cảm nhận chúng dù rằng mình thậm chí còn không hề có cơ thể vật lý thực sự.

■■■

Tôi là ai??? Đây là đâu??? Vợ ơi? Con ơi?..

■■■

Bnnebnne dadada

■■■

Mọi thứ bừng sáng. Ánh sáng chiếu hết không gian xung quanh rồi chiếu rọi vào một chỗ duy nhất.

Một đống thứ cặn bã đen xì phảng phất khắp không gian mà ánh sáng chiếu rọi vào.

¤Thậm chí không thể lãng quên hoàn toàn? Bản thảo này thật sự rất kiên trì. Có lẽ mình nên viết lại vào nó một câu truyện nữa, một câu truyện cuối cùng cho chính nó.¤

...

TA VẪN SẼ SỐNG. DÙ CÓ THÀNH TRO TÀN TA VẪN SẼ SỐNG.