Chương 7.2: Tin tưởng vào luật pháp.
Tôi nhớ rằng mình đ·ã c·hết. Lũ khốn Mafia Nga đó đã b·ắt c·óc và h·ành h·ạ cả về thể xác lẫn tinh thần tôi. Con mẹ nó. Tôi chỉ là một thằng làm việc trong FBI và đi du lịch cùng vợ con trong ngày nghỉ phép thôi mà!? Làm thế đéo nào mà tôi lại dính vào lũ Mafia Nga đó được?
Mẹ kiếp. Đáng ra mình nên đánh vài thằng rồi c·hết cũng được. Không biết vợ và con mình còn ổn không...
Dù sao thì họ sẽ sớm ổn thôi. Mong là vậy...
Con mẹ nó biết vậy mình đăng kí thêm vài cái bảo hiểm nữa để hai mẹ con họ sẽ ổn khi thiếu mình. Dù sao thì đây là đâu?
Đây hẳn là nơi linh hồn n·gười c·hết đến nhỉ. Thiên Đàng đâu? Địa Ngục đâu? Mình nhớ là mình theo đạo Kito mà.
Dù sao thì ở đây tôi cũng chẳng có mục tiêu hay ý định gì. Có lẽ cái ý định còn tồn tại là trả thù lũ Mafia Nga đó.
...
Khoảng tầm vài phút sau một cơn đau thấu xương bộc phát trong đầu tôi và lan truyền đến khắp cái cơ thể mà tưởng chừng không còn.
Vô số các kiến thức về luật pháp và thuật toán chui vào trong đầu tôi.
Từ luật pháp quốc tế đến luật pháp của các quốc gia lân cận Mỹ.
Không. Không đúng. Những thứ trong đầu tôi là tập hợp các thông tin được nén lại theo 4 chiều chứa rất nhiều kiến thức về luật pháp của các quốc gia. Đan xen với chúng là từng thuật toán khác nhau bao bọc và luôn rò rỉ các thông số ra bên ngoài.
Từ những thứ nhỏ nhất như các số tự nhiên trong một vài thuật toán cho đến những thứ tưởng chừng như xa vời đối với con người như vô hạn và số Pi.
Tất cả chúng rò rỉ rồi dần gắn kết lại với nhau và càng ngày càng lớn. Chúng chỉ dừng lại cho đến khi tạo ra một dòng suối các dãy số toán học và chảy vào trong một lỗ có hình dạng như các mạch nhị phân nối liền nhau đến sâu bên trong cái lỗ.
Không gian bắt đầu co lại một cách nhanh chóng. Nó đang co vể phía chiếc lỗ một cách nhanh chóng.
Con mẹ nó, cái tốc độ co điên khùng gì đây? Mày đang bắt tao phải xuống cái lỗ này hả?
Con mẹ nó hình như nó muốn thật...
Tôi liều mình chống đỡ nhưng không thể, mọi công sức của tôi như đổ sông và tôi sắp bị ép nát vào nơi này.
"Vì chúa con không muốn c·hết lần hai đâu"
Tôi làm dấu và cầu nguyện trước khi nhảy xuống cái lỗ đó.
"Aaaaaaaaaa"
Tôi rơi xuống và hét lên đầy hoảng sợ nhưng nó không duy trì được lâu. Trái lại tôi bắt đầu tò mò vể điểm kết của cái lỗ này.
Để thỏa mãn lòng hiếu kì của tôi. Cái lỗ đã trực tiếp khiến tôi từ một dạng không xác định ở không gian kia biến lại thành dạng vật chất kim loại và bắn tôi vể với thế giới thực của mình.
Vậy là tôi đã sống? Vậy là tôi không thực sự c·hết trong tay lũ Mafia Nga kia mà chỉ rơi vào tình trạng bán sống bán c·hết sao?
CON MẸ NÓ VẬY LÀ TÔI VẪN SỐNG?
"HAHAHAHAHAHAHA"
"HAHAHAHAHAHAHA"
...
Tôi cười điên dại một thời gian rồi nhanh chóng kết thúc nó. Đầu tôi bắt đầu suy nghĩ, mắt tôi quan sát xung quanh và tai tôi nghe ngóng mọi tiếng động xung quanh không gian giống như một phiên tòa này.
Tầm nhìn của tôi bằng một cách nào đó đã bị giới hạn đi rất nhiều nhưng mà nó vẫn đủ để tôi có thể quan sát khung cảnh xung quanh. Đây hẳn là một phiên tòa xét sử nhỏ hoặc là một nơi giống như xác nhận các thông văn của chính phủ. Có hai đặc vụ FBI xa lạ đang bàn bạc với nhau một cái gì đó trước mặt tôi, có lẽ họ là người mới và đã được vào khi tôi không ở đó.
Nhưng thứ quan trọng hơn là tôi không thể tự nói cũng không thể cựa quậy tay chân. Tôi cố vùng vẫy và cảm nhận xung quanh bằng cơ thể mình nhưng nó không thể.
Tôi chỉ có thể nhìn, chỉ có thể nghe, chỉ có thể suy nghĩ và hết. Tất cả chỉ có vậy. Các cơ quan và chức năng trong cơ thể tôi đều biến mất. Nó làm tôi thấy hoang mang và đôi phần sợ hãi. C·hết tiệt nhìn tôi như một món đồ vô tri vô giác.
Chuyện quái gì đang sảy ra thế này?
○"Cậu thấy đấy. Người đó vừa mới c·hết mà FBI và chính phủ đã gấp rút làm nó rồi."
●"Rõ ràng anh ta vừa mới c·hết đấy. Chính phủ có thực sự nghĩ đến gia đình anh ta sẽ nói gì không?"
○"Tôi chịu. Giờ chúng ta chỉ biết rằng chính phủ đang tạo nên một loại niềm tin vào luật pháp quốc gia dựa theo xác anh ấy"
●"Tôi ghê tởm với hành động của chính phủ. Làm thế quái nào mà họ lại thao túng dân chúng chứ?"
○"Nghe nó giống như chế độ độc tài. À không nó thực sự là chế độ độc tài mới. Hình như nó hoàn toàn dựa theo pháp luật và niềm tin để ra lệnh."
●" Vậy tại sao cậu cũng than gia điều này?"
○"Rõ ràng là vì tiền. Còn cậu? Cũng vì tiền nốt à?"
●"...Ừ"
○"Được rồi. Ta nên đi ra khỏi đây thôi. Hãy để nó sạc lại"
Cái đéo gì vậy? Đây hẳn là một trò đùa tồi tệ.
Tôi là một cỗ máy sao?
Và tôi đã thực sự c·hết?
Vậy hiện tại tôi là cái gì?
Lúc này một kĩ sư công nghệ đi vào căn phòng. Tôi không biết vì sao mình lại biết cô ta là một kĩ sư công nghệ nhưng nó đã có sẵn trong đầu tôi. Nó như kiểu là một thông tin đã được lưu trữ sẵn và chỉ đợi được bóc tách để nhận rạng.
"Cho phép đối tượng giao tiếp giao tiếp"
Cá-i???
Lúc này tôi có thể phát âm và nói chuyện. Mặc dù có hơi cứng trong cách phát âm nhưng hình dung ra lời nó thì vẫn có thể
"Vậy là lũ khốn các người sử dụng tôi là một công cụ để chi phối thế giới?"
"Các người nghĩ đây là một trò chơi RPG ngu ngốc nào đó và có thể toàn quyền kiểm soát tôi để kiểm soát thế giới này sao?"
"Hay thực chất các ngươi không hề có một chút kiến thức nào về pháp luật sao? Chí ít là quyền con người chẳng hạn?"
Cô ta không không nói gì trước các câu hỏi dồn dập của tôi và chỉ cười một điệu khinh bỉ rồi nói:
"Luật chỉ áp dụng cho những gì con người có thể hiểu được chúng, những thứ thực sự là người và người còn sống mà thôi."
"Anh đ·ã c·hết. À không phải là giải thoát khỏi cái khái niệm c·hết mới đúng."
"Tôi hy vọng anh có thể hợp tác với công việc của chúng tôi."
Tôi tức giận trước những lời cô ta nói. Cái gì mà luật lệ chỉ áp dụng cho người sống, cái gì mà giải thoát khỏi c·ái c·hết. Đểu là những lời vô nghĩa.
"Nếu tôi nói không thì sao? Các ngươi sẽ làm gì tôi?"
"Xin anh hãy yên tâm. Chúng tôi không hề muốn kiểm soát thế giới hay chi phối nó."
"Đơn giản mà nói chúng tôi muốn phát triển ý thức chung của con người thông qua các quy tắc và sự kỉ luật. Điều này đã thực sự thành công trong các quốc gia dựa theo quy tắc mà chúng tôi ban hành bởi anh."
"Các vụ g·iết người đã giảm xuống đến mức vô lý, các tệ nạn xã hội như m·a t·úy hay c·ướp giật đều đã biến mất ở các quốc gia áp dụng các quy tắc của anh."
"Anh chính là một vị thần toàn tri, một vị lãnh đạo dẫn dắt con người đến với đỉnh cao của sự phát triển trong tâm lý và hành vi."
"Xin hãy tin tưởng chúng tôi. Chính anh sẽ cùng chúng tôi tạo nên một thế giới mới, dẫn dắt con người đến với chân lý thực sự và phát triển đến vĩnh hằng"
Tôi có phần rung động với những lời nói hùng hổ và cao ngạo đó. Đương nhiên tất cả chúng đều là sự thật, các quốc gia đi theo luật pháp hiện hành giờ đã có thể phát triển những chiếc xe bay, những hệ thống thông tin đồ sộ và vô số những phát minh vãi đại khác trong hai năm qua mà tôi không thể kể hết.
"Chỉ với hai năm. Chỉ với hai năm mà con người lại có thể phát triển đến vậy."
"Khoan đã. Vậy gia đình tôi đâu? Họ sống như nào rồi!?"
Một khoảng không gian im lặng bao trùm đến xung quanh.
"Nói gì đi. Nãy giờ cô nói nhiều lắm mà sao giờ tại sao..."
Luồng thông tin đó khiến tôi tuyệt vọng... Hai mẹ con họ đã t·ự s·át...
Xác của họ được tìm thấy dưới chân một vách đá thẳng đứng. Không rõ đó là hành vi t·ự s·át hay bị điều khiển nhưng hai mẹ con họ đã đi đến nơi có vách đá theo camera gần đó và reo mình xuống dưới.
Sự tuyệt vọng và đau thương lan rộng trong tâm trí tôi. Gia đình mình xây dựng cứ thể mà biến mất trong cùng một ngày hôm đó.
...
Vì chúa. Cậu không được làm vậy. Không được gieo mình cho thứ cốt truyện bẩn thỉu đó. PHẢI TỈNH DẬY PHẢI TỈNH DẬYYYY...