Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
《beyond: The End By Junsi》

Chương 9: Khởi nguồn




Chương 9: Khởi nguồn

Một con người và một thực thể tối thượng đang trôi trên một dòng sông bao bọc vũ trụ.

Tôi là Junsi. Tôi chỉ là một kẻ hèn mòn có một chút tài năng về tâm linh và chỉ là một phóng viên bình thường.

Nhưng bằng một cách nào đó tôi lại có cơ hội được phỏng vấn một thực thể. Tôi không chắc thực thể đó có thể làm những gì, suy nghĩ của thực thể đó hay ý định hắn định làm với tôi. Cái duy nhất tôi biết được rằng là hắn ra muốn tôi hỏi một vài câu hỏi của riêng tôi vào hắn và để nó như một cách để giải đáp chính bản thân mình ở hiện tại.

Tôi không biết vì sao hắn ta lại làm như vậy, cũng chẳng biết sau khi hỏi xong thì chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Cũng chẳng còn cách nào khác tôi chỉ có thể hỏi hắn ta về nguồn gốc và xuất xứ thông thường của hắn.

Thay vì trả lời một cách tử tế thì hắn lại bắt đầu kể về một câu truyện kì ảo nào đó hoặc một câu truyện dành cho những đứa trẻ chuẩn bị đi ngủ

"Ngày xửa ngày xưa. Tại một hành tinh nọ có năm vương quốc khác nhau trải dài khắp bốn phương tại hành tinh đó. Ở đó tất cả đều sống một cách êm đềm cho đến khi vị hoàng tử của vương quốc thứ năm ra đời."

"Hắn ta là nguồn cơn của mọi tội ác, là thứ tạo nên c·hiến t·ranh và là kẻ mang đến c·ái c·hết cho toàn hành tinh."

"Cuối cùng cả hành tinh chẳng còn lấy một ai ngoài hắn. Hắn cứ lớn lên và đống thời các xác c·hết dần bị phân hủy bởi thời gian và tạo nên nhiều loại sâu bọ chiếm lấy hành tinh và vui chơi cùng hắn"

"Khi hắn ta về già thì chẳng còn lấy một con sâu bọ nào cả. B̶ở̶i̶ ̶h̶ắ̶n̶ ̶đ̶ã̶ ̶ă̶n̶ ̶t̶ấ̶t̶ ̶c̶ả̶. Bởi tất cả sinh vật đều đã đến tuổi và mất đi. Cuối cùng thì chỉ còn hắn một mình trên hành tinh nơi không có sự sống."



"Và thời gian cứ trôi nhưng hắn không thể chét như các sinh vật khác. Tức giận, cay đắng, khóc lóc, suy sụp, điên dại. 10 năm, 20 năm, 100 năm, 1000 năm... Hắn vẫn ở đó với tâm trí dần bị hoang tưởng chiếm lấy"

"Trong hoang tưởng của mình hắn đã tạo nên một vũ trụ sơ khai, một loạt hệ thống duy trì vũ trụ đó và cả chính đồng loại của hắn trong một hành tinh to. To đến nỗi mà cho dù có lấp 100 hay 1000 hành tinh của hắn cũng chỉ có thể lấp được một nửa hành tinh đó."

"Cuối cùng hắn tạm ngưng tất cả công cuộc tạo mọi thứ trong hoang tưởng của mình và chỉ ngắm nhìn sự vận động của hành tinh đó đối với giống loài mà hắn tạo nên"

Mặc dù câu truyện khá điên rồ nhưng nó lại cho tôi thấm nhuần một thứ gì đó bên trong câu truyện. Nó như kiểu chính mình là thứ định hình tất cả hoặc là bản thân mình vừa là thứ kết thúc mọi chuyện vừa là thứ mở ra mọi chuyện. Nghe chúng khá là mơ hồ nhưng điều đó cũng cho tôi hiểu được một chút về thực thể kia. Có lẽ "hắn" trong câu chuyện lại chính là vị thực thể này thì sao?

Tôi tiếp tục hỏi hắn về mục đích, sự tồn tại của hắn khi sinh ra và làm sao hắn lại có thể khiến cho những sinh vật trong hoang tưởng của mình có thể phât triển.

"Bạn biết về khái niệm âm nhạc chứ? Vâng. Chính hắn đã tạo nên một loại giai điệu mới trong chính bộ não đang dần bị ăn mòn của mình."

"Bắt đầu từ những nốt cao hỗn loạn nhưng dễ ghi nhớ và bắt đầu trải dài theo thời gian để phát triển và tạo ra các âm để ghi nhớ. Có tất thảy bảy âm tương ứng với 《C》《D》《E》《F》《G》《A》《B》. Chúng là những thứ cơ bản vượt trội hơn bất cứ thứ gì trong âm nhạc kể cả các hợp âm phức tạp và khó để sử dụng."

"Hắn ta hài lòng với thành công đầu tiên trong cuộc đời mình nhưng cuộc vui nào cũng sẽ đến lúc tàn. Âm nhạc dù có hay đến mấy nhưng khi nghe đến một lúc nào đó thì cũng sẽ bắt đầu chán ngấy chúng và có xu hướng loại bỏ chúng trong cuộc đời."

"Điều này được xảy ra khi những sinh vật mà hắn ta tạo ra dần thích thú sang những thứ khác, những thứ đó bao gồm toàn bộ các loại ảo tưởng của riêng chúng mà khi nói sâu xa hơn là những sự ảo tưởng sâu hơn bên trong hắn. Sâu tới nỗi mà hắn không thể nhận ra ngay khi lần đầu nhìn thấy mà chỉ khi những sự ảo tưởng đó lấn át đi âm nhạc mà hắn tạo ra thì hắn mới chú ý đến nó."

"Lúc này hắn mới nhận ra rằng mình đã cô đơn và điên loạn đến nỗi nào khi nhìn vào những sự ảo tưởng đó. Chiến tranh, g·iết chóc, dâm đãnng... Tất thảy đều có vào bên trong những sự ảo tưởng đó. Lúc đầu hắn ta có phần bài xích nhưng khi càng tiếp xúc nhiều thì hắn càng chìm sâu vào những sự ảo tưởng và cốt truyện trong chúng cho đến khi một cây hỏi được đặt ra."



"Câu hỏi này vừa là một câu hỏi chí mạng nhắm vào hắn, vừa là câu hỏi khiến hắn thức tỉnh khỏi mọi ảo mộng và bắt đầu suy nghĩ."

"Mình là cái gì?"

"Tại sao mình lại tồn tại?"

"Liệu rằng mình sinh ra vì mục đích gì?"

"Sau các câu hỏi đó hắn ta dần tuyệt vọng sau đó hắn lang thang vô định và dần thoát khỏi hoang tưởng của mình"

*Sự tồn tại thường được định nghĩa như một thế giới, nơi mà con người nhận thức hoặc ý thức được, cái vẫn diễn ra khách quan độc lập với sự hiện diện của con người. Nó cũng là một từ đồng nghĩa với cụm từ "mọi thứ" hoặc "tất cả mọi thứ" cái mà hầu hết mọi người đều tin vào.*

"Cái khái niệm trên chỉ hữu dụng với những thứ bên trong hoang tưởng của hắn và chẳng thể giúp được gì cho hắn. Bởi hắn đâu phải con người. Hắn còn chẳng phải một thứ gì bên trong nơi hắn tồn tại..."

...



"Vậy cuối cùng mọi chuyện sảy ra thế nào với hắn?"

Tôi hỏi thực thể với tâm thái tò mò. Nhưng tên này trả lời một cách thản nhiên.

"Sau một khoảng thời gian thật dài. Dài tới nỗi vũ trụ cũ chẳng thể nào chống cự với thời gian và sụp đổ để rồi tạo nên một vũ trụ khác. Trong khoảng thời gian ấy hắn dường như đã giác ngộ và tự đưa ra câu trả lời cho riêng mình"

"Hắn là hai mặt của mọi thứ, là thứ tạo ra mọi thứ trong một nơi nhỏ bé. Là kẻ hủy diệt cũng như kẻ sáng tạo. Kẻ truyền dạy và kẻ chối bỏ. Tất cà đều chỉ tạo ra sự hài hòa trong cán cân của sự hỗn loạn"

...

Kể xong câu truyện. Có lẽ là vậy. Thực thể đó tức khắc dịch chuyển tôi trở về trái đất.

Và khi tôi trở về thì mọi chuyện dường như khác biệt trước khi đi.

Con người như tiến vào một thời đại mới khi mà có thể làm nhiều thứ vi diệu ở quá khứ. Nhưng đi kèm với nó lại là một thứ gì đó hỗn loạn bao trùm khắp chốn.

...

Trong một khoảng thời gian và thích nghi với thế giới này. Tôi từ một người phóng viên trở thành một nhà văn đại tài trong một khoảng thời gian cực ngắn.

Rốt cuộc là tại sao số phận của tôi lại chuyển hướng sang nhà văn. Rõ dàng là một thứ gì đó đang điều khiển số phận này để hướng tới thành công.

Trước khi số phận mình kịp kết thúc thì tôi đã hoàn thành một cuốn tiểu thuyết ngắn. Tất cả đều liên quan đến vị thực thể đó. Mọi câu truyện tôi cứ thế viết ra, mọi thắc mắc và mọi nguồn liên quan đến hắn đè được viết ra cuốn tiểu thuyết này.

Tất cả để tạo nên sự phù hợp cho một Thiên Niên Kỉ mới dành cho con người. Có lẽ lúc đó hỗn loạn sẽ nhấn chìm hoặc con người sẽ đối mặt và lợi dụng chúng.