Chương 15: Quá khứ và con đường [1]
Đáng lẽ ra tôi nên hòa vào tất cả bọn họ như một n·ạn n·hân của hòn đảo nhưng nghĩ lại có khả năng rất lớn rằng Thời Gian sẽ nhận ra bản thân hắn bị lừa và sớm sẽ quay lại đây.
Tôi thật sự không muốn bất kì ai phải liên quan đến việc này, nhất là gia đình Ryu-san. Vậy nên tôi bỏ mặc mọi người, mặc kệ lời khuyên ngăn của Rohan rồi bay thật nhanh đến một nơi thật xa cho đến khi bắt gặp một hòn đảo được làm từ đá Magma. Có lẽ là mới được hình thành trong chục năn qua.
Tôi bay xuống ngồi thẫn thờ trên hòn đảo này, nghĩ về 7 năm trước khi mới vượt biên sang Nhật Bản.
Đúng 7 năm trước tôi chèo thuyền cùng một người đồng hành. Đến giờ tôi thực sự đã quên tên của anh ấy nhưng thứ duy nhất tôi có thể nhớ là anh ta đ·ã c·hết vì mất nước trong lúc vượt biên cùng tôi. Tôi lúc đó cũng vậy đói, khát và cả việc suy nhược cơ thể. Không còn cách nào khác tôi chỉ có thể uống máu và ăn thịt anh ta để cầm cự suốt 3 ngày tiếp theo. Tổng 7 ngày trôi trên biển. Tôi sống sót trong 7 ngày đó rồi mới trôi đến quần đảo Nansei cùng lúc gia đình Ryu-san du lịch ngang qua.
Họ thấy được chiếc thuyền của tôi cùng với bộ xương của anh ấy. Cuối cùng tôi được chăm sóc cũng như bị điều tra bởi chính Ryu-san nhưng vì vấn đề về giao tiếp nên họ không thể điều tra gì.
Đương nhiên rằng sớm hay muộn tôi chắc chắn sẽ bị điều tra sâu hơn, thậm chí sẽ bị để ý bởi các cơ quan quốc tế lớn hơn. Nhưng may mắn đã luôn ở bên tôi, một trận đ·ộng đ·ất giống như năm 2010 đã sảy ra một lần nữa nhưng với cường độ nhỏ hơn khiến cho một cơn s·óng t·hần 10m quét sạch mọi thứ xung quanh kể cả bộ xương của người bạn đó.
Cuối cùng cuộc điều tra đã không thể được thực hiện, sau khi điều trị tôi bị Ryu-san đá vào một trung tâm trẻ vị thành niên. Nhưng bởi Kitsune-san cảm thấy thương sót cho tôi nên họ đã nhận nuôi tôi.
Sau ngày đó tôi được gia đình Ryu-san đã gia sức dạy dỗ tôi Tiếng Nhật cũng như yêu thương và chăm sóc tôi suốt 3 năm cho đến khi tôi đủ 18 tuổi. Tôi không được đi học bởi một vài điều luật gì đó. Sau khi ra khỏi nhà Ryu-san tôi lập nghiệp nhưng thất bại vì không có bằng cao học cũng như chẳng có kinh nghiệm. Chỉ có 1 cái chứng minh nhân dân, 1 cái chứng minh nhân dân được làm giả, 1 thân xác nghèo khổ và một bộ quần áo học sinh của một đứa cao học...
¤Vậy giờ mình nên hủy diệt Thời Gian và thay bằng một Thời Gian mới không nhỉ?¤
Nghĩ đến đây bất ngờ thời gian dừng lại. Không cần đoán thì cũng biết Thời Gian đã quay lại. Hắn ta đến còn nhanh hơn cả tôi nghĩ. Hắn ta nhìn tôi, tôi nhìn lại hắn. Cả hai nhìn nhau khoảng 3 giây cho đến khi tôi cất lời.
¤Không cần nói nhiều, tôi sẽ đi theo ông nhận h·ình p·hạt.¤
"..."
Cuối cùng tôi đi cùng với Thời Gian qua một lỗ hổng. Bước vào lỗ hổng đó là vô số các mạng lưới của vô số các Dòng Thời Gian. Mỗi dòng thời gian tương ứng với 1 vũ trụ y hệt vũ trụ tôi. Nhìn vào góc bên trái là hàng triệu vùng hư ảo tối màu đang xâm lấn các dòng thời gian. Chúng thôn phệ 1 dòng thời gian tương ứng thôn phệ cả 1 đa vũ trụ nhỏ trong vũ trụ đó. Có thể tính tổng rằng đã có hàng chục, không đúng phải là hàng trăm triệu vũ trụ đã bị xóa sổ.
"Ngươi và ngươi, 2 ngươi tốt nhất nên tái tạo lại chúng càng nhanh càng tốt trước khi toàn bộ nơi này biến mất do sự tỉnh lại của Trần Gian."
"Đây. Ta đưa 2 ngươi quyền năng tái tạo, cách để khôi phục chúng và một chút quyền năng thời gian."
"Hãy coi như đây là h·ình p·hạt của ta dành cho 2 ngươi"
Nói rồi Thời Gian búng tay, một cỗ lực lượng chui vào trong cơ thể tôi. Hàng tá các kiến thức về không thời gian hiện hữu trong đầu tôi. Kì lạ thay quyền năng tái tạo và thời gian không thể xâm nhập vào cơ thể tôi vì 1 vài nguyên đó.
"Hmmm. Hóa ra cơ thể của ngươi đa có sẵn toàn bộ quyền năng thời gian và tái tạo. Một cơ thể khá thứ vị"
Hắn ta nói làm tôi hơi rợn người, tuy hắn không có mắt nhưng tôi vẫn luôn cảm giác hắn đang nhìn trực diện vào tâm can tôi.
Gác lại đó tôi hỏi hắn về sự tỉnh dậy của Trần Gian là gì và hắn trả lời một cách hơi khó hiểu.
"Có vẻ như ngươi chủ biết một chút ít về thế giới này. Vậy nên ta sẽ mở mang cái não chó của ngươi về thế giới này. Ngươi biết rằng Trần Gian chính là Đa Vũ Trụ nhỉ? Vậy ngươi có thực sự biết rằng cả 3 cõi chỉ là giấc mơ của Trần Gian không?"
¤Ý ông là sao? Tại sao lại là giấc mơ? Nếu như vậy thì 《Bố》 thực sự không tồn tại và cả vũ trụ,thời gian này sẽ không tồn tại nốt sao?¤
"Hahaha"
Ông ta cười lớn rồi giải thích tiếp rằng. 3 cõi Trần Gian, Thiên Đường và Địa Ngục chỉ là thứ để cản trở sự hư vô của Trần Gian. Bởi Trần Gian muốn mơ tiếp và không bao giờ muốn thức dậy đối diện với c·ái c·hết của 《Bố》. Sự hư vô thực chất là thứ khiến cho Trần Gian tỉnh giấc và nó là thứ các ngươi sẽ phải tiêu diệt.
"Thêm một sự thật cho ngươi. 3 cõi này chính là 3 đứa con của 《Bố》 hóa thành."
¤Vậy nếu như Trần Gian tỉnh dậy và mọi thứ biến mất thì ông thì sao? Cũng sẽ biến mất theo sao?¤
"Không hề, ta vẫn luôn tồn tại ngay ở bất cứ nơi nào, bất cứ đâu. Nếu ta biến mất ở giấc mơ Trần Gian thì ta vẫn sẽ tồn tại ở 3 cõi THẬT"
Dựa theo lời ông ta nói tôi có thể biết được 3 thông tin.
Một là 3 cõi trong đa vũ trụ này thực chất là thứ được Trần Gian tạo ra để ngăn cản Sự Hư Vô hay thứ làm Trần Gian tỉnh dậy
Hai là 3 cõi này chính là 3 đứa con của 《Bố》
Và ba là Thời Gian sẽ luôn tồn tại ở nơi THẬT.
Việc này khiến tôi từ bỏ việc tiệu diệt Thời Gian cũng như tôi có thể ngộ ra rằng tôi, mọi thứ đều không tồn tại.
"Vậy hết câu hỏi rồi nhỉ, giờ thì phắn ra đó và sửa chữa lại dòng thời gian đi nếu không ngươi sẽ vĩnh viễn biến mất"
Tôi thở một hơi dài rồi ra nơi hư ảo đó rồi sửa chữa chúng. Các kiến thức của Thời Gian cho tôi biết rằng chỉ cần đảo ngược lại mọi quy tắc, sự sống, sự tồn tại và nhân quả của chúng là có thể khiến chúng tạm thời bị hủy diệt và có thể tái tạo lại 1 vũ trụ. Nhưng mỗii một lần sử dụng thời gian là cơ thể tôi lại 1 lần vặn vẹo và buồn nôn.
Tôi thực sự ghét cái cảm giác đó nhưng vẫn phải làm và khi tôi quay lại nhìn 9 thì mới thực sốc. 9 đang liên tục đấm vào các phần hư ảo đang đồng hóa. Tay của nó được bao bọc bởi thời gian và tái tạo. Vừa đấm nó vừa nói
“Vô dụng vô dụng vô dụng vô dụng vô dụng vô dụng vô dụng vô dụng vô dụng vô dụng vô dụng vô dụng vô dụng vô dụng vô dụng vô dụng vô dụng vô dụng vô dụng vô dụng vô dụng vô dụng vô dụng vô dụng vô dụng vô dụng vô dụng vô dụng vô dụng vô dụng vô dụng vô dụng vô dụng!...”
Mỗi một lần nói là một lần đấm khiến cho phần hư ảo đó trực diện biến mất.
Không chịu thua kém tôi bọc bàn tay trái của mình bằng Thế Giới Phán Xét và tay phải bắng sự tái tạo. Vậy là chúng tôi đấm sự hư ảo hoặc hư vô gì đó như 2 con người máy. Từ ngày này sang tháng nọ, rồi lại qua một,hai năm... cho đến 20 năm sau cuối cùng chúng tôi đã triệt để sửa chữa toàn bộ dòng thời gian.
"Rất tốt. Các ngươi đã chấp hành xong h·ình p·hạt của mình."
Tôi và 9 vui mừng. Trong suốt thời gian qua tôi không chỉ sửa chữa thời gian mà còn dạy 9 về cảm xúc, nhân tính và tạo cho 9 một khuôn mặt. Có lẽ chúng tôi đã là bạn trong suốt khoảng thời gian đó. 9 cũng lấy cho mình một cái tên là 島番9 hay Shima-ban9. Nhưng tôi thích gọi là Shima hơn. Shima không có giới tính nên tôi thường coi là nam. Và trong 20 năn đó chúng tôi cũng đã hẹn nhau sẽ đi khám phá thế giới, khám phá bản thân cùng nhau.
"Vậy ta sẽ dịch chuyển các ngươi một cách ngẫu nhiên trong 10 giây tới về khoảng thời gian ngẫu nhiên trong một địa điểm ngẫu nhiên."
"10"
"9"
¤C·hết tiệt! Lão còn muốn h·ành h·ạ chúng tôi sao bằng trò này sao¤
"8"
"7"
"Tạm biệt"
¤Khoan đã ít nhất phải nói địa điểm chứ...¤
...