Sau cuộc gọi bất ổn đó, Mã Siêu liền tra thông tin về tiểu tổ tông mà mình vừa gọi.
Anh ta nhìn màn hình đến nổi mắt không hề chớp một cái. Vì sợ sẽ đọc thiếu một chữ nào đó vô cùng quan trọng. Nhưng nhìn cả buổi vẫn không có gì khác lạ.
Anh ta hậm hực gọi cho một người khác.
Bên kia vừa thông máy anh ta đã kích động hỏi.
"Tần Thiệu Phong, cậu nói tôi biết tên tiểu tổ tông đó phá sản thật à."
Tần Thiệu Phong trong đầu là dấu hắc tuyến. Ủa, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại hỏi câu ngu xuẩn đó. Nếu tiểu tổ tông họ Giang phá sản thì tôi ở đây thế nào được.
Anh ta không vội nói mà ôn hòa lên tiếng.
[Cậu bình tĩnh đã. Vì sao cậu lại hỏi như vậy?]
[...]
Tất nhiên là Mã Siêu kể lại toàn bộ những gì mình biết.
Nghe xong, Tần Thiệu Phong cũng mất vài giây mới phản ứng lại.
[Tiểu tổ tông của cậu... Ai dám bao nuôi vậy?]
"Hừ! Tôi biết ai thì đã không gọi cho cậu rồi."
Tần Thiệu Phong xoa xoa cằm suy nghĩ. Nhưng nghĩ cái gì khi bản thân không có một chút thông tin nào.
[Thôi, cậu đừng để ý đến Giang Tùy. Tùy hứng, chẳng ai hiểu nổi cái suy nghĩ của cậu ta đâu. Cậu ấy nói thế nào thì nghe thế ấy đi.]
Mã Siêu càng nghe càng nhức đầu.
"Vậy còn tiền tôi muốn thì sao?"
[Cái đó... Cậu đợi tiểu tổ tông của mình đi. Tôi không biết!]
Lại tiếng tút tút vang lên.
"..." Mã Siêu. Ủa vậy là hỏi dữ chưa? Đúng là phí thời gian mà.
Đúng là làm bạn với tên này hơi bị lâu rồi á. Phí thời gian. Biết vậy cứ tìm tiểu tổ tông của tôi ôm đùi chắc chắn sẽ có lợi hơn. Nhưng vấn đề là Giang Tùy đã đi đâu rồi.
[...]
***
Lục Niệm Từ lái xe đến nơi trưng bày các hãng xe nổi tiếng.
Vừa nhìn thấy Lục Niệm Từ hẳn là sẽ vô cùng nhiệt tình giới thiệu. Vì cô chính là tiểu phú bà chính hiệu... Con gái của người giàu có bật nhất mà.
Lục Niệm Từ nhìn sang anh.
"Anh có bằng lái xe chưa?"
"Vừa có."
"Anh thích loại nào. Em tặng anh."
Vừa nghe thôi đã khiến bao nhiêu cánh đàn ông có mặt phải xuýt xoa.
Giang Tùy thật sự rất nghiêm túc đi một vòng xem.
"Xe em rất nhiều rồi. Một con moto thì sao?"
Lục Niệm Từ nhìn Giang Tùy.
"Moto?"
Giang Tùy gật gật đầu.
Tuy nhiên, anh lại không lên chiếc moto đã chọn mà bảo người mang về nhà. Còn mình vẫn ngồi bên cạnh Lục Niệm Từ.
"Sao anh không lái một vòng?"
Giang Tùy niết nhẹ lòng bàn tay cô.
"Chỉ muốn bên em thôi."
Lục Niệm Từ cố nén cười.
"Đủ rồi! Sến súa quá.". Ngôn Tình Cổ Đại
Giang Tùy cong môi đưa tay cô lên hôn.
Anh hôn đến nổi cô bật cười thành tiếng.
"Đủ rồi Giang Tùy. Đừng hôn nữa."
Lục Niệm Từ khởi động xe, kính bắt đầu nâng lên.
Trần Oanh vừa đi đến ngã tư đường liền khựng lại, dụi dụi mắt.
"Ủa! Xe đó là của Lục tổng mà. Còn... Ai ngồi bên cạnh."
Vì kính xe đã nâng lên cao nên không thể nhìn rõ được. Trần Oanh bắt đầu tò mò.
"Lục tổng đang yêu sao? Người nào lợi hại như vậy."
Rồi cô ấy lại lẩm bẩm, rồi lại cười.
"Hèn gì Lục tổng dạo gần đây ít đến công ty hoá ra là như vậy. Mình còn tưởng cô ấy không khỏe. Nhất định phải tìm hiểu mới được."
[...]
Buổi hẹn mà Tiêu Linh đã nhận lời mời cuối cùng cũng đến.
Lục Niệm Từ cũng đã hứa nên không thể không đi.
Giang Tùy nằm trên giường nhìn cô.
Lục Niệm Từ mặc chiếc váy màu đen ôm sát cơ thể vô cùng đẹp mắt, những chi tiết nhỏ đều được làm bằng thủ công nên vô cùng tỉ mỉ.
Lục Niệm Từ bị ánh mắt của Giang Tùy nhìn đến không tự nhiên dù là qua chiếc gương. Cô xoay người lại.
"Không đẹp sao?"
Giang Tùy ngồi dậy đi về phía cô, tay đặt lên bờ vai gầy trắng nõn.
"Niệm Từ! Anh muốn mang em đi giấu. Không muốn ai nhìn thấy em."
Lục Niệm Từ bật cười.
"Ngoan, em chỉ đi dự tiệc một chút thôi. Đừng như vậy mà."
Giang Tùy trề môi.
Lục Niệm Từ ngẩng mặt lên, đưa tay ghì chặt anh xuống áp lên môi.
Chụt một tiếng vô cùng vang.
Giang Tùy nào chịu liền hôn thêm vài cái.
"Đủ rồi! Đừng hôn nữa mà."
Lục Niệm Từ đặt tay lên môi anh ngăn lại.
Giang Tùy lại hôn lên bàn tay cô. Chỉ cần là cô thì hôn ở đâu anh cũng thích.
"Đừng nháo nữa. Em đi đây."
Là tin nhắn của Tiêu Linh. Vì cô đã hứa sẽ đến đón cô bạn đi cùng.
Giang Tùy rũ mắt gật đầu miễn cưỡng.
[...]
Nhà hàng khách sạn A.
Tống Nam đã bao một khoảng riêng để đãi khách. Nhưng đa số đều là bạn học ngày trước.
Ai nấy đều khen ngợi anh ta không ngớt. Tuổi trẻ tài cao.
Tống Nam nhìn thời gian cũng sắp đến giờ rồi. Có khi nào Lục Niệm Từ sẽ không đến.
Cánh cửa mở ra, ánh mắt trầm trồ đều hướng về phía cô gái bước vào. Không ai khác chính là Lục Niệm Từ. Cô không phải ăn mặc gợi cảm hay lố lăng. Đều khiến họ chú ý chính là vẻ đẹp đầy sang trọng, khí chất của cô. Đúng là con nhà tông...
Vừa tốt nghiệp đã được nắm trong tay gia sản nghìn tỷ ai lại không muốn tiếp cận cô.
Lục Niệm Từ không hề kiêu ngạo như mấy cô tiểu thư hào môn. Dù sao, mọi người đều là bạn học của nhau. Cô nở nụ cười tiêu chuẩn.
"Chào mọi người! Đã lâu không gặp."
Mọi người thấy vậy liền vây quanh cô để hỏi thăm bắt chuyện.