Chạm Đáy Thương Đau

Chương 55: Sự thật




Tống Tử Đằng cúi người, nhặt lên hai, ba tấm ảnh cũ kỹ dưới đất. Ngón tay cái của hắn chạm vào sườn mặt người con trai đang cõng mình trong bức ảnh đã ố vàng đi. Người ấy có khuôn mặt nhỏ nhắn, sống mũi cao lấp ló dưới những lọn tóc đen nhánh bị nước mưa ẩm ướt làm cho dính sát vào làn da trắng nõn như tuyết mùa đông, đôi mắt sáng cũng vì thế mà bị che khuất đi sau mái tóc đen và màn đêm tĩnh lặng nơi con ngõ tối tăm vắng bóng người qua lại. Tống Tử Đằng lật sang tấm ảnh thứ hai, tấm này chụp nghiêng, chỉ thấy một nửa sườn mặt của người nọ, chiếc mũi nhìn từ góc độ này lại càng thanh tú hơn, và dù chỉ thấy y qua ảnh, nhưng Tống Tử Đằng dường như cảm nhận được cả cái buốt giá đã làm đôi môi đỏ kia lập cập run rẩy. Lại thêm một bức nữa, lần này, Tống Tử Đằng như quay ngược thời gian, từ góc độ của người ngoài cuộc mà nhìn thấy bản thân của năm ấy, khi đó, hắn vẫn còn là một thiếu niên đang ở độ tuổi ăn học. 

Gia đình Tống Tử Đằng đã từng rất khá giả, nếu không muốn nói là nằm trong top đầu của giới thượng lưu, hắn được thụ hưởng sự giáo dục tốt nhất, riêng về ăn mặc, lúc nào cũng đi trước người khác một bước, thứ gì mới ra mắt, nhà người ta chưa có, nhà Tử Đằng đã có thừa, cũng vì thế mà Tống Tử Đằng ngay từ khi niên thiếu đã cao lớn hơn bạn bè cùng trang lứa, lại thường xuyên chơi bóng rổ cùng những môn thể thao khác, nên cơ thể cực kỳ săn chắc, hầu như chẳng có chút mỡ thừa, mặc dù cân nặng của hắn cũng không phải dạng vừa. Vậy mà người con trai gầy đến mức xương quai xanh lấp ló dưới chiếc cổ áo rộng thùng thình kia lại có thể cõng Tống Tử Đằng đi trong đêm mưa, nét mặt cũng không hề có dấu hiệu nhăn lại dù chỉ một chút.

Tống Tử Đằng nhíu chặt chân mày, hắn ném mấy bức ảnh xuống đất như rác rưởi. Máu trên đầu hắn vẫn nhỏ xuống từng giọt, chảy cả xuống khóe môi đang nhếch cao lên, thoạt nhìn quỷ dị vô cùng. 

"Cậu photoshop cũng giỏi thật? Muốn dùng thứ này để tôi hồi tâm chuyển ý?" 

Người con trai trong bức ảnh kia quả thực rất giống Vân Hi, cực kỳ giống, từ sống mũi cho tới đôi môi, cả khuôn mặt nhỏ gầy và mái tóc đen nhánh. Nhưng Tống Tử Đằng vẫn không muốn tin. Hắn không muốn tin những gì mình cho là tín ngưỡng suốt bao năm qua hoá ra chỉ là dối trá, không muốn tin Lục Diệp - kẻ ra sức lợi dụng thời cơ cướp Vân Hi khỏi tay hắn năm lần bảy lượt, càng không muốn tin rằng trái tim mình đang đập mạnh liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực chỉ vì nhìn thấy Vân Hi trong những bức ảnh thật giả lẫn lộn kia. 

"Tôi biết cậu sẽ không tin. Thế nên nhìn đi." 

Lục Diệp tiếp tục lấy ra một chiếc máy quay phim đời cũ, nhấn nút nguồn rồi bắt đầu khởi chạy. Những hình ảnh trong đó lướt qua chầm chậm, phần loa cũ kỹ rè rè kêu lên, trước khi tiếng người rì rầm nói chuyện hoà cùng với tiếng mưa rào nặng hạt phát ra từ đó. 

"Anh ấy bị thương nặng quá. Cầm giúp anh cái này đi Nhật Tâm. Để anh cõng anh ấy." 

"Không được đâu, bỏ anh ta lại đi anh. Nếu bọn người kia biết nhất định sẽ không tha cho chúng ta." 

"Tin anh, chúng mình sẽ không sao đâu. Anh nhất định phải cứu người này." 

"Vân Hi… nghĩ cho em một chút có được không? Bỏ anh ta lại đây, dù gì anh ta cũng sẽ chết. Nhưng còn chúng ta…"

"Chúng ta sẽ không sao hết, mau đi theo anh." 

Âm thanh thầm thì vừa dứt, cậu thanh niên gầy yếu đã vác Tống Tử Đằng của năm đó lên vai. Những giọt nước mưa thấm ướt áo ngoài, dính sát vào cơ thể, càng làm cho thân hình kia thêm phần yếu đuối. Bước đi của cậu ấy lúc đầu có phần loạng choạng, sau đó dần bình ổn hơn, cuối cùng giống như dồn tất cả sức lực để gồng gánh cả thế giới trên vai, băng băng bước đi trong làn mưa che kín lối về. Bùn đất nhơ bẩn không ngừng bắn lên gấu quần, đôi dép lê đã rách quai cũng vì thế mà thêm phần trơn trượt, và màn mưa lâm thâm cùng lúc che khuất tầm nhìn, nhưng những bước chân của cậu ấy vẫn cứ kiên định như thế, quật cường, ương ngạnh đến mức không hề dừng lại ngơi nghỉ dù chỉ một giây. Chẳng mấy chốc, những tiếng la ó và bước chân rầm rập đuổi theo của những kẻ mà Tử Đằng căm hận tới tận xương tủy đã lấn át tất cả. Máy quay cũng tắt. Màn hình chỉ còn là một mảng màu đen sì. Hình ảnh của Tống Tử Đằng phản chiếu trong đó, không còn vẻ ngạo nghễ và bất cần như trước. Lồng ngực hắn nhói đau như bị đấm mạnh liên hồi và hơi thở bắt đầu trở nên gấp gáp.

Lục Diệp nhìn thấy tình trạng bất ổn của Tống Tử Đằng nhưng vẫn không dừng lại, hắn kéo người thanh niên lúc nãy bị áp giải đến trước mặt Tống Tử Đằng, đá vào chân khiến đầu gối cậu ta khuỵu hẳn xuống. Chưa hết, Lục Diệp còn rút con dao sắc lạnh giắt ở lưng quần ra, dí sát vào chiếc cổ vừa mới nuốt xuống một ngụm nước bọt thật lớn vì chủ nhân của nó quá sợ hãi. 

"Nói. Những bức ảnh và cả cuộn video này có phải là thật không?" Lục Diệp lạnh giọng hỏi. 

"Là thật… tất cả đều là thật thưa Lục thiếu gia." 

"Nếu mày dám dối trá dù chỉ một lời, không chỉ mày, mà cả gia đình mày đều sẽ không yên thân đâu, thành thật trả lời." Lục Diệp tiếp tục đe dọa."

Nghe thấy thế, mồ hôi trên trán cậu thanh niên không ngừng túa ra, cậu ta dập đầu xuống đất liên tục cầu xin tha thứ. 

"Tất cả đều là do tôi quay chụp, đều là sự thật, chưa từng qua chỉnh sửa… xin hãy tha cho gia đình tôi… Lục thiếu gia… Tống thiếu gia… xin hai người nhân nhượng…" 

Hai tai Tống Tử Đằng ù đi, không một âm thanh nào lọt vào tai hắn, nhưng cũng chẳng còn quan trọng nữa bởi vì sự thật đã rành rành ra trước mắt. Ảnh chụp còn có thể chỉnh sửa được, nhưng chiếc máy quay phim này là đồ cổ từ chục năm về trước, không phải loại thiết bị hiện đại như bây giờ để có thể chỉnh sửa trên máy tính trước rồi kết nối với bluetooth hoặc usb. Vậy nên, những thước phim trong này không thể là giả. Những gì tai hắn vừa nghe, mắt hắn vừa thấy đều là sự thật. 

Người mà Tống Tử Đằng bao bọc, phủng hộ suốt bao năm qua không muốn cứu hắn trong giờ phút lao đao giữa sinh và tử. 

Kẻ mà Tống Tử Đằng ôm hận dày vò, thề sẽ đày đọa đến tận lúc chết hoá ra là thiên sứ dang tay vớt hắn ra khỏi vũng bùn lầy đen đúa và sâu không thấy đáy.

Lồng ngực Tống Tử Đằng đau như bị xé toạc ra, nhưng hắn không có thời gian suy nghĩ thêm nữa. Tống Tử Đằng hành động như một cái máy đã lập trình sẵn, hắn xoay người, mở cửa xe rồi lao lên trong chớp nhoáng, nhanh đến mức những người xung quanh còn không kịp phản ứng rồi dùng tốc độ nhanh nhất phi ra khỏi khe hở giữa vòng vây những chiếc xe hơi, quá bất ngờ và sợ hãi, không ai trong số thuộc hạ của Lục Diệp kịp ngăn cản lại. Lục Diệp ngay khi nhận ra cũng không làm thêm động tác thừa thãi nào khác, hắn quay về xe, bỏ mặc đám người vô tri kia ở lại mà đuổi theo ô tô của Tống Tử Đằng. Nhưng chỉ qua vài phút lấy lại bình tĩnh, phía sau hắn, mấy chục chiếc xe của đám thuộc hạ cũng nhanh chóng đuổi theo. 

Chiếc ô tô sơn hai màu đen cam của Tống Tử Đằng giống như một con báo lượn qua những cung đường đầy rẫy nguy hiểm, một bên là rừng rậm, bên kia là vách núi treo leo. Lục Diệp cũng bám sát nút hắn, có những lúc, đầu chiếc Koenigsegg Jesko Absolut gần như chạm cả vào đuôi chiếc Bugatti Chiron Super Sport 300+ phía trước, tưởng chừng cả hai sắp sửa cùng lúc lao xuống vực thẳm. 

Tống Tử Đằng lúc này cũng chẳng còn màng đến việc phải cắt đuôi đối phương để không bại lộ căn cứ bí mật. Trong đầu hắn chỉ thét gào cái tên "Vân Hi", lặp đi lặp lại mãi không ngừng nghỉ. Những thước phim từ mười năm về trước không ngừng lướt qua, khiến trái tim hắn co thắt từng đợt. 

Đến nơi, Tống Tử Đằng và Lục Diệp gần như cùng lúc xuống xe. Tống Tử Đằng thậm chí còn không tra khoá mà đạp tung cánh cửa gỗ mối mọt. Hắn điên cuồng lao vào trong, chạy xuống tầng hầm để tìm kiếm một bóng hình đã đeo dính trong tâm trí, chẳng cách nào xoá nhoà từ lúc nào không hay. Nhưng trước mắt Tống Tử Đằng chỉ là một căn phòng trống rỗng và bầu không khí lạnh ngắt vì thiếu bóng người. 

Vân Hi, em đâu rồi, em đang ở đâu?

Tống Tử Đằng giống như phát điên mà tìm kiếm bóng hình người con trai mà hắn đã nhẫn tâm hành hạ suốt bao năm qua, lục tung mọi ngóc ngách trong ngôi nhà chỉ còn le lói chút ánh sáng và tù mù khói bụi. Lúc này, Lục Diệp lại là người bình tĩnh hơn, mặc dù trái tim hắn cũng đang đau âm ỉ không kém gì kẻ trước mặt. Hắn đang nghĩ tới một người.

“Nhật Tâm…”

Tiếng chuông điện thoại vang lên réo rắt cắt ngang câu nói dở dang của Lục Diệp. Tống Tử Đằng rút máy ra nghe như thể đó là cuộc gọi từ người hắn đang tìm kiếm. Ở đầu dây bên kia, giọng nói của thư ký Hà vang lên, không giấu được sự lo lắng và hoảng hốt trong đó. 

"Giám đốc, biệt thự ở phía Nam cháy rồi!"