Chạm Đáy Thương Đau

Chương 56: Thiêu đốt




Khói bụi mịt mù xung quanh và sức nóng như thiêu như đốt khiến Vân Hi dần tỉnh lại từ trong cơn ác mộng. Hàng mi dài như cánh bướm chầm chậm nâng lên, hé mở đôi mắt vẩn đục như sương khói.  

"Anh yêu, anh tỉnh rồi đấy à?" 

Một giọng nói ngọt ngào hơn cả đường mật rót vào tai Vân Hi. Mặc dù không thể nhìn thấy gì kể cả khi đã mở to đôi mắt, nhưng y vẫn có thể nhận ra chủ nhân của chất giọng này là ai, dù cho đã hơn chục năm rồi mới lại lần nữa nghe thấy nó. 

"À, xin lỗi anh yêu, em quên mất là giờ anh không nói được nữa. Kể cũng buồn, kẻ giả câm sau chục năm liền trở lại bình thường, người lành lặn mới qua vài mùa hoa nở đã thành kẻ tật nguyền khiến người ta thương xót." 

Nhật Tâm vừa nói, vừa dùng ngón tay vuốt ve lên khuôn miệng của Vân Hi, mô phỏng hình dáng đôi môi của y. Thấy Vân Hi chán ghét quay mặt qua hướng khác, Nhật Tâm cường ngạnh xoay mặt y lại, bàn tay bóp chặt lấy chiếc cằm thon nhỏ như muốn bẻ gãy nó ra. Xương cằm Vân Hi đau như sắp sửa nứt vỡ, y hé miệng thở dốc, nước mắt cũng nhanh chóng ứa ra. Kể từ khi thị lực bị giảm sút, mắt Vân Hi lúc nào cũng đau nhức như bị kim châm, và tuyến lệ thì như bị hỏng, không thể nào khống chế được dù cho y chẳng hề muốn rơi nước mắt.

Nhật Tâm cong môi mỉm cười, bàn tay giơ lên cao, đột ngột tát mạnh Vân Hi cho tới khi hai má y đau rát, đầu cũng ong lên, không thể cử động được nữa thì Nhật Tâm mới chịu dừng tay. Cậu cúi đầu xuống, liếm lên những giọt lệ mặn tựa như muối biển, lui dần lên khóe mắt ươn ướt, giống như một con mèo nhỏ xinh đẹp liếm láp món đồ ăn yêu thích trước khi hoàn toàn nuốt nó vào trong bụng. 

"Vân Hi, đừng khóc mà. Anh có biết mỗi lần nhìn thấy anh khóc chỗ đó của em lại không tài nào chịu nổi không? Hửm?"

Nhật Tâm dí sát miệng vào tai Vân Hi mà thầm thì, bàn tay cũng lần mò đến điểm nhạy cảm trên khuôn ngực y, khẽ mân mê đến khi nó cứng lên mới cúi xuống liếm cắn.

Thân thể gầy yếu của Vân Hi run lên. Cảm giác nhớp nháp ghê tởm vì bị kẻ mình ghét bỏ chạm vào khiến y muốn ói ra. Sự nhục nhã này dù là nhiều năm trước hay hiện tại vẫn y nguyên như cũ. Vân Hi năm ấy đã bị đứa nhỏ mình coi như em trai ruột thịt mà đối đãi, mà bao bọc, mà dùng hết tâm can bảo vệ làm ra thứ chuyện trời không dung đất không thứ đó… Bí mật tủi nhục mà Vân Hi cố gắng chôn vùi không để ai biết suốt bao năm qua lúc này lại một lần nữa bị xới tung lên. 

"Anh có biết không Vân Hi, em nhớ mùi hương của anh, nhớ mùi vị ngọt ngào của thân thể xinh đẹp này tới phát điên. Vân Hi, nhìn em này, quay qua đây, nhìn em đi." 

Nhật Tâm liên tục vừa liếm cắn vừa nói những lời tựa như cầu xin, nhưng hành động của cậu lại hoàn toàn trái ngược, đôi tay không ngừng cọ sát lên từng tấc da thịt, niết mạnh đến khi những nơi đó đều tím tái lại mới thôi. Khi đã thoả mãn hơn rồi, Nhật Tâm lại hôn xuống đôi môi của Vân Hi, luồn cả chiếc lưỡi như con rắn nước vào khoang miệng y, không ngừng khuấy đảo, tìm kiếm thứ đã bị những kẻ tàn ác cắt đi không chút tiếc thương. Vân Hi càng cố gắng né tránh, Nhật Tâm càng khống chế y cực đoan hơn. Cậu ta vốn dĩ chẳng hề yếu đuối, sức lực từ lâu đã lớn hơn Vân Hi rất nhiều rồi. Nay Vân Hi đang ở trong tình trạng như thế này, dĩ nhiên sẽ không phải là đối thủ của Nhật Tâm. Chẳng mấy chốc, những chỗ nhạy cảm trên thân thể y đều đã bị xoa nắn toàn bộ. Đến khi Nhật Tâm chạm tới nơi tư mật ẩn khuất giữa hai cánh mông, Vân Hi không tài nào chịu đựng thêm được nữa, y dùng hết sức bình sinh đập mạnh trán mình vào trán của đối phương. 

Chỉ nghe "cốp" một tiếng, Nhật Tâm bị đẩy lùi về phía sau, nụ cười thường trực cũng ngay lập tức biến mất. Trong giây lát, nét mặt cậu ta trở nên vặn vẹo và khó coi vô cùng, như thể người con trai dịu dàng đáng yêu lúc nãy là một người hoàn toàn khác. Tóm lấy hai bả vai gầy yếu của Vân Hi, Nhật Tâm liên tục lay mạnh, một tràng dài những câu hỏi tuôn ra như tra khảo, và giọng nói ấy cũng chẳng còn ngọt ngào như lúc ban đầu.

"Tại sao lại đối xử với em như vậy? Tại sao luôn là Tống Tử Đằng? Tại sao trong mắt anh chỉ có bóng dáng của một mình hắn? Em có gì không tốt chứ? Tại sao không thể là em? Tại sao anh không yêu em? Em mới là người luôn ở bên anh suốt bao năm qua khi cả thế giới này ruồng rẫy vứt bỏ anh. Thời gian em ở bên anh rõ ràng nhiều hơn Tống Tử Đằng kia mà? Vậy mà tại sao anh lại tránh né em? Tại sao anh lại không cần em? Em không cam tâm. Vân Hi, em không cam tâm!" 

Đáp lại Nhật Tâm là đôi mắt nhắm nghiền của Vân Hi. Y không muốn nghe thêm một lời nào nữa. Vân Hi có thể vì nhường nhịn em trai mà từ bỏ mối tình đơn phương suốt mười năm khi Nhật Tâm nói rằng cậu đã trót đem lòng yêu Tống Tử Đằng, y cũng có thể nhắm mắt làm ngơ khi thấy hai người họ tay trong tay nhìn nhau không chớp mắt, trong khi trái tim mình đau nhói và không ngừng rỉ máu, Vân Hi cũng có thể khoan dung khi hoá ra tất cả những điều Nhật Tâm thổ lộ với mình chỉ toàn là dối trá, rằng cậu ta không hề có tình cảm với Tống Tử Đằng. 

Thế nhưng, Vân Hi không thể nào tha thứ cho những hành động sai trái của người mà y coi là em trai đã làm ra. Chúng quá mức vặn vẹo và ghê tởm. 

Thà rằng ngay từ đầu cả hai người họ chỉ là những người xa lạ, Vân Hi sẽ coi như mình bị chó cắn một phát rồi thôi. Nhưng không, y bị chính người mình tin tưởng và bảo vệ lừa dối năm lần bảy lượt, bị cậu ta tàn bạo cưỡng bức, rồi sau đó tiếp tục là vô vàn những lời dối trá. Vào thời khắc Vân Hi cần một lời giải thích từ Nhật Tâm nhất, cậu ta lại ngoảnh mặt làm ngơ nhìn y bị Tống Tử Đằng coi như kẻ tội đồ mà tra tấn, mà nhục mạ, mà giày xéo còn không bằng súc vật. Sao Vân Hi có thể tha thứ cho Nhật Tâm, y không phải là thánh nhân. 

Bị Vân Hi thẳng thừng từ chối, nét mặt của Nhật Tâm từ đau thương chuyển sang phẫn nộ và cuối cùng là cam chịu. Cuối cùng, sắc mặt cậu cũng dần trở nên hòa hoãn hơn, nhưng hành động càng khiến người ta ghê rợn. Nhật Tâm lấy từ trong chiếc tủ gỗ đầu giường đã cháy rụi phân nửa ra một con dao sắc bén. Cầm chắc nó trên tay, Nhật Tâm nâng một bên chân của Vân Hi lên, lại dùng chất giọng ngọt ngào mà thủ thỉ.

"Anh à, chân anh đã không còn cảm giác nữa rồi phải không? Em sẽ bắt đầu từ đây nhé? Sẽ không đau đớn đâu. Hãy để em nuốt anh vào bụng, từng phần, từng phần cho tới khi hai ta trở thành một thể thống nhất. Chúng ta sẽ là của nhau. Em sẽ có được anh cho riêng mình. Mãi mãi. Có phải không anh?" 

Không đợi nghe câu trả lời của Vân Hi, Nhật Tâm đã ấn lưỡi dao xuống phần cẳng chân tàn phế, xuyên qua lớp băng vải trắng quấn chặt mà phần lưỡi nhọn hoắt đâm vào da thịt mỏng manh. Máu tươi bắt đầu chảy ra, hòa cùng với tiếng hét nghẹn ứ nơi cổ họng Vân Hi. Nụ cười trên môi Nhật Tâm ngày càng sâu đậm, chất lỏng màu đỏ rực nóng hổi như thiêu đốt những ham muốn độc hại trong tâm trí, thổi bùng lên ngọn lửa chiếm đoạt. 

Vân Hi ngước đôi mắt đẫm nước của mình lên, lờ mờ nhìn thấy phần da thịt ở cẳng chân đang bị lóc ra, đau đớn quẩn quanh khắp thân thể mà không tài nào phản kháng. Tiếng lách tách của đám cháy đang bao quanh thiêu rụi đồ vật dễ cháy, hòa cùng với khói lửa ngày càng bốc lên cao, dần dần rút cạn oxy, rút cạn cả sinh mệnh.