Mà gần như chỉ một giây sau, khi bóng đen bắt đầu bao trùm mọi thứ, hàm răng thép kia liền hung hăng nhào tới, cái miệng to như chậu máu của con cá quỷ trực tiếp nuốt chửng Hàn Tam Thiên giống như nuốt một hạt bụi.
"Không!"
Nhìn thấy cảnh này, cảm xúc của Hạ Vi cực kỳ kích động, khản giọng hét lên đầy đau đớn.
Xuyên Sơn Giáp cũng hoàn toàn luống cuống, không thể tin được nhìn cảnh tượng trước mắt.
Mà phàm nhân như ông lão kia lại càng thêm trộn mắt há mồm, khó có thể diễn tả được cảm xúc lúc
này......
"Không, đừng mà." Hạ Vi hét lớn, nước mắt không ngừng lăn dài. Tại sao lại như vậy chứ?? Tam Thiên ca ca làm sao lại...... làm sao lại có kết cục như thế
này được.
Huynh ấy cực kỳ lợi hại, huynh ấy không nên......
Là mình đã liên lụy đến huynh ấy.
Nếu như không phải 3 người bọn họ không có bản lĩnh, vậy thì huynh ấy sẽ không phải phân tâm bảo vệ họ, cũng sẽ càng không bị cột nước kia giữ lấy, càng... càng không bị con cá khổng lồ kia nuốt vào
bụng......
Thậm chí là, bọn họ không nên tới đây.
Nàng biết Hàn Tam Thiên muốn tới đây bắt cá là do
nhìn trúng hiệu quả phát huy của thịt cá khi thêm
trứng cá, như vậy thì có thể giảm bớt lượng máu
phượng hoàng thoát ra.
Nhưng nếu như phải dùng phương thức nguy hiểm như thế này để giảm bớt, vậy thì nàng tình nguyện chuyển nhiều màu phượng hoàng hơn cho Hàn Tam Thiên.
Loại nguy hiểm này nàng có thể chịu đựng được, không cần huynh ấy phải chịu đựng.
“Trách ta, trách ta, là lão hủ ta đây vô dụng." Ông lão cười khổ một tiếng, lắc đầu bất lực: “Ta vốn là kẻ yếu, làm sao còn mặt mũi sống ở trên đời này có chứ? Đáng nhẽ ta nên chết từ lâu rồi."
"Từ vài chục năm trước, thậm chí, là ngay bây giờ."
"Ta mới là kẻ nên nằm trong miệng con cá đó."
“Người ta nói không sai. Kẻ yếu chỉ có thể tự mình hủy diệt, nếu không thì cho dù có sống cũng chỉ kéo chân sau của người khác.”
Thấy cảm xúc của hai người đều suy sụp như vậy, Xuyên Sơn Giáp cắn chặt răng lo lắng nói: “Hai người đang nói hươu nói vượn cái gì vậy? Sao vậy chứ? Chẳng lẽ Hàn Tam Thiên bị con cá khổng lồ đó nuốt chửng thì sẽ đứng yên chờ chết hay sao?"
“Nếu các người cho là như vậy, vậy thì ta chỉ có thể nói rằng các ngươi thực sự quá nông cạn, hiểu biết về Hàn Tam Thiên cũng quá phiến diện rồi. Từ khi ta
quen biết tên tiểu tử này thì trong lòng ta, hắn đã
đại diện cho hai từ 'kỳ tích' rồi."
“Tên tiểu tử này có thể bay vọt lên trời độn thổ xuống đất, không gì là không thể. Đã từng có không ít lần ta cũng giống như các ngươi, đều cho rằng tên tiểu tử này xong đời rồi, kết quả là hắn không chỉ bình an vô sự, mà ngược lại còn phản sát như chó cùng dứt giậu."
“Một màn huyết trùng báo thù vừa rồi chẳng phải cũng vậy hay sao?"
“Trước đây là như vậy, bây giờ cũng sẽ như vậy."
Lời nói của Xuyên Sơn Giáp tràn đầy cảm xúc mãnh liệt và cổ vũ, nhưng ông lão và Hạ Vi nghe xong vẫn
không hề dao động chút nào, trong mắt bọn họ, lời này của Xuyên Sơn Giáp nếu nói vào thời điểm khác thì còn có thể tin được.
Nhưng hiển nhiên......
"Ngươi có thể đừng nói nữa được không?" Hạ Vi nhìn về phía Xuyên Sơn Giáp, nước mắt trong suốt như pha lê, thoạt nhìn vô cùng đáng thương: “Tam Thiên ca ca đã......"
“Huynh ấy đã bị con cá khổng lồ kia nuốt vào bụng rồi, làm sao...... còn có thể......"
Nàng không thể nói tiếp được nữa, chỉ biết ôm mặt khóc rống lên.
Ông lão thấy vậy, có chút thất vọng nhìn Xuyên Sơn
Giáp: "Người trẻ tuổi, lúc trước người nói nhảm cũng đành thôi, bây giờ Hàn công tử sống chết không rõ, nếu như người cứ tiếp tục nói những lời này sẽ không tránh khỏi khiến cho người ta thấy
phiên, ta khuyên người hãy dừng lại đi.”