Giang Duật Dã vô cảm trả lời: “Không biết, không liên quan đến tôi.”
Chuông lớp rất nhanh đã vang lên, không bao lâu sau, giáo viên vào lớp.
Tiết bốn là tiết Tiếng Anh.
Dù đã vào giờ nhưng trong lớp 11/6 vẫn hơi ồn, giáo viên trên bục giảng cũng mặc kệ, chăm chăm giảng bài, cả lớp chỉ có một số ít học sinh nghe, Phong Thanh Việt là người nghiêm túc nhất.
Nhưng hôm nay cô hơi mất tập trung, bởi vì ánh mắt của Giang Duật Dã quá trắng trợn.
Thậm chí cô còn không dám quay đầu qua nhìn.
Phong Thanh Việt cúi đầu nhìn hộp sữa buổi sáng cuối cùng trong ngăn bàn, đưa cái này cho Giang Duật Dã liệu có khó coi quá không nhỉ…
Cô tưởng hôm nay Giang Duật Dã cũng không đến nên không mua bữa sáng, hộp sữa này cô mang từ nhà đi, còn chưa kịp uống.
Liếc một cái, Phong Thanh Việt im lặng để lại sữa vào ngăn bàn. Thôi vậy, mai tính sau.
Buổi chiều, Giang Duật Dã lại biến mất.
Phong Thanh Việt thở phào một hơi, cô vẫn chưa biết nên nói chuyện với Giang Duật Dã thế nào.
Chiều nay tan học có vòng loại Cúp Vật lý, năm mươi tư học sinh của cả trường cùng tham gia, hai mươi người đứng đầu sẽ vào lớp bồi dưỡng, sau đó tham gia vòng loại do các huyện xung quanh tổ chức, cuối cùng mười người đứng đầu sẽ đến Thành phố Liên Trạch tham gia thi chung kết.
Phong Thanh Việt trốn ở góc khuất cầu thang, cúi đầu gửi tin nhắn. Từ sau khi có điện thoại thông minh, cô đã tải Wechat, sau đó Dương Dao lập tức cho cô vào “Nhóm làm việc của Quán net Tốc Độ” để giao lưu tình cảm.
Phong Thanh Việt mở nhóm ra.
Mặt Trăng Nhỏ: @Tiểu Nghệ anh Tiểu Nghệ làm giúp em một tiếng với, em phải đi thi.
Tiểu Nghệ: OK
Dương Cái Dao: Cố lên nhé, Tiểu Phong. [Bắn tim.gif]
Phong Thanh Việt đang định tắt điện thoại thì sau lưng vang lên giọng nói trầm thấp mất kiên nhẫn: “Rốt cuộc cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Tay Phong Thanh Việt run lên, suýt nữa làm rơi điện thoại. Cô lập tức quay người lại, Giang Duật Dã không biết đã đến từ bao giờ, vóc người cao lớn của cậu chặn cô trong góc, tiến cũng không được, lùi cũng chẳng xong.
“Cậu… cậu… cậu còn ở trường à?”
Nghe thấy câu nói hệt như lời nói nhảm, Giang Duật Dã cười lạnh một tiếng, khuôn mặt hiện rõ vẻ không vui: “Tốt nhất là cậu có chuyện quan trọng, nếu không tôi sẽ cho cậu biết cái giá của việc làm tốn thời gian của tôi là gì.”
Phong Thanh Việt sợ đến lưng dán vào tường. Giang Duật Dã thấy thế thì hứng thú tiến gần một bước: “Sợ tôi vậy sao? Vậy mà còn tìm tôi? Phong Thanh Việt, cậu đùa ông đây à?”
“Tôi… tôi không.” Trong lúc cấp bách, Phong Thanh Việt đẩy mạnh Giang Duật Dã ra, ngước lên nhìn đôi mắt tối đen của cậu: “Tôi… tôi sắp thi rồi, đợi tôi thi xong tôi sẽ nói với cậu.”
Thấy Giang Duật Dã vẫn đứng bất động, Phong Thanh Việt mềm giọng: “Được không?”
Giang Duật Dã nhìn chằm chằm cô mấy giây rồi mới tránh ra.
Phong Thanh Việt chạy đi như bay.
“Ha, làm như tôi sẽ ăn thịt cậu ấy?” Giang Duật Dã cau mày, cậu sờ khuôn mặt của mình, chẳng lẽ do cậu quá xấu hay sao?
Năm mươi tư học sinh tham gia thi vòng loại được chia làm ba phòng thi.
Phòng thi Phong Thanh Việt được xếp vào không có Lâm Hàm, thi trong một tiếng rưỡi nhưng Phong Thanh Việt chỉ tốn nửa tiếng là đã giải xong đề.
Thậm chí cô còn không kiểm tra lại, đến giờ được nộp bài thì nộp luôn.
Giám thị thấy thế cũng kinh ngạc.
Nửa tiếng đã làm xong đề thi Vật lý rồi?
Chắc chắn là không làm bừa chứ?
Sau khi Phong Thanh Việt rời đi, giám thị đằng sau nhìn bài thi của Phong Thanh Việt rồi đặt xuống: “Lớp 11/6 à? Chủ quan thế nhỉ?”
Nữ giám thị đầu lớp cười nói: “Quan trọng là đã tham gia ấy mà, chẳng lẽ lớp 11/6 còn có thể đứng hạng nhất được sao?”
Bởi vì điều này là không thể.
Phong Thanh Việt ra khỏi phòng thi, nhìn xung quanh một lượt, chắc chắn Giang Duật Dã không ở trường nữa thì mới yên tâm, chắc hẳn cậu cũng không kiên nhẫn đợi cô thi xong nên đã đi trước rồi.
Phong Thanh Việt mới đạp xe ra khỏi cổng trường thì thấy Giang Duật Dã cúi đầu trượt ván, hình như cậu đợi đến hơi mất kiên nhẫn nên động tác hơi mạnh bạo.
Phong Thanh Việt: “…”
Bây giờ cô về trường còn kịp không?
Rất hiển nhiên là không kịp rồi, bởi vì Giang Duật Dã đã nhìn thấy cô.
Trong ánh mắt không quá thân thiện của cậu, Phong Thanh Việt lấy hết can đảm đi đến trước mặt cậu: “Cậu còn ở đây sao, bạn Giang?”
Giang Duật Dã đứng thẳng người, nhìn xuống Phong Thanh Việt chỉ cao đến vai mình: “Vào chuyện chính đi.”
Lần ở quán net ấy, vì tôi mà cậu mất bữa tối nên tôi muốn mời cậu một bữa, cậu thấy có được không?”
Nghe vậy, Giang Duật Dã hơi vui vẻ nhướn mày: “Muốn lấy lòng tôi?”
Phong Thanh Việt trầm mặc: “… Chắc vậy, thế nên cậu có thể nể mặt mà ăn cùng tôi một bữa không?”
“Được thôi, nể tình cậu tìm tôi mấy ngày nên tôi đành đồng ý. Nhưng mà bây giờ tôi không đói, chúng ta đi ăn muộn một chút.”
“Tùy cậu.”
Phong Thanh Việt thở phào một hơi, tự nhủ với bản thân chỉ cần trả nợ ân tình là được.
Hai người đứng cạnh nhau hấp dẫn sự chú ý của không ít học sinh, chủ yếu là vì Giang Duật Dã quá nổi bật. Phong Thanh Việt không thích bị nhiều người nhìn như vậy, cô đạp xe về phía ngã tư, Giang Duật Dã trượt ván theo sau cô. Hai người gần như đến quán net cùng một lúc.
Tiểu Nghệ thấy Phong Thanh Việt đến thì vội vàng tiến lên, cười híp mắt hỏi: “Em thi thế nào rồi Tiểu Phong?”
Phong Thanh Việt cười nói: “Cũng bình thường ạ!”
Phía sau, Giang Duật Dã cũng đẩy cửa đi vào, Tiểu Nghệ thu hồi bộ dạng cợt nhả, hơi mất tự nhiên nói: “Chào cậu Giang, cậu Phương đang ở trên tầng đợi cậu.”
“Ừm.” Giang Duật Dã khẽ đáp, liếc Phong Thanh Việt một cái rồi mới lên tầng.
Đến bảy giờ tối, quán net cũng không còn khách vào nữa. Khoảng thời gian này, Phong Thanh Việt đang điên cuồng làm bài Vật lý, đến khi mệt cô mới nhẹ nhàng bỏ kính ra, xoa xoa đôi mắt.
“Học sinh ngoan, chúng ta đi được rồi.”
Phong Thanh Việt đẩy kính, phát hiện sau lưng Giang Duật Dã còn có Phương Chu.
Giang Duật Dã hất cằm: “Trông quán hộ cậu ấy một tiếng, tao đi ăn tối đã.”
Phương Chu lịch sự cười: “Hai người đi đi, không cần vội vã quay về đâu.”
Phong Thanh Việt: “…”
Cô hận không thể gói đồ mang về.
Thành phố Lâm buổi tối rất náo nhiệt, bảy giờ tối là lúc đông người nhất, ở ngã tư gần như đều là quán trà sữa, hamburger, quán net.
Quán ăn bình thường thì ở con đường khác.
Buổi tối hơi lạnh, Phong Thanh Việt chỉ mặc chiếc áo nỉ màu be, cô xoa xoa cánh tay, hỏi: “Cậu muốn ăn gì?”
Giang Duật Dã nhét một tay vào túi, ánh mắt lơ đãng: “Tùy cậu.”
Phong Thanh Việt: “…”
Nghĩ đến lần trước cậu lãng phí bát mỳ, Phong Thanh Việt hỏi: “Ăn mỳ ở quán bà cụ hôm trước nhé?”
Giang Duật Dã cười nhạt liếc cô một cái: “Mời tôi ăn một bữa là ăn mỳ sao?”
Phong Thanh Việt phân vân nhíu mày: “Vậy ăn lẩu? Malatang? Hay là ăn xiên nướng?”
“Mỳ đi.”
“!!!” Dở hơi à!
Phong Thanh Việt tức anh ách, quả nhiên người này được ông trời phái xuống để giày vò cô. Phong Thanh Việt đi rất nhanh, mau chóng ăn xong rồi ai đi đường nấy đi!
Hơn nữa, hôm nay không chỉ phải ăn mà cô còn phải trả lại Giang Duật Dã 500 tệ mà đám côn đồ kia góp lại nữa.
Nghĩ vậy, Phong Thanh Việt lấy chiếc ví hình thỏ con từ túi trước của áo nỉ ra, 500 tệ được cuộn thành cuộn, to bằng bàn tay cô. Phong Thanh Việt đưa cho Giang Thanh Dã: “Cái này trả cậu.”