Không đợi Giang Duật Dã lên tiếng. Phong Thanh Việt đã đứng dậy đi ra ngoài. Cậu nhìn bóng lưng nhỏ nhắn thẳng tắp của cô thì chẳng thấy có hứng thú gì, tiếp tục nằm bò trên bàn: “Không có hứng.”
Tần Tuấn Vũ thấy ánh mắt anh lạnh lùng, vẻ mặt hờ hững thì hậm hực sờ mũi: “Duật, sao hôm nay đến trường sớm thế, có phải ông già mày lại đến Thành phố Lâm không?”
Giang Duật Dã liếc cậu ta, miệng khẽ nhếch lên: “Đúng vậy, ông ta đến rồi.”
Tần Tuấn Vũ lập tức bày ra ánh mắt đồng tình, hiển nhiên cũng biết bố của Giang Duật Dã là người chẳng ra sao. Giang Duật Dã cảm thấy khó chịu trước ánh mắt ấy của Tần Tuấn Vũ bèn đứng phắt dậy đi ra khỏi lớp từ cửa sau.
Tần Tuấn Vũ vội chạy theo: “Duật, mày đi đâu đấy?”
“Quán net.”
Vừa dứt lời, Giang Duật Dã đã vội dừng bước, nhíu mày nhìn Phong Thanh Việt ôm đồng phục mới đâm sầm vào người mình. Phong Thanh Việt đẩy kính lên, hai má cô đỏ ửng, vội vàng lùi về phía sau mấy bước rồi cúi đầu nói nhỏ: “Xin lỗi.”
Giang Duật Dã nhìn phần tóc mượt mà trên đỉnh đầu cô thì không nhịn được phì cười: “Sao thế? Vòng tay của anh đây dễ chui vào vậy hả? Lần thứ hai trong hôm nay rồi đấy.”
Phong Thanh Việt nghe vậy thì càng cúi đầu thấp hơn, quả nhiên Giang Duật Dã là một tên phong lưu nức tiếng xa gần, mới thế đã trêu chọc cô rồi. Cô rụt vai lại, tiếp tục nói xin lỗi.
Có lẽ cảm thấy cô chán ngắt nên Giang Duật Dã sải bước đi qua cô, lúc này Phong Thanh Việt mới ngẩng đầu lên nhìn theo bóng dáng đã đi xa của cậu.
Cơn gió buổi sáng thổi qua chiếc áo phông màu đen, phác họa lên dáng người cao lớn của cậu. Một tay cậu đút túi quần, dáng vẻ đẹp trai tự tại, khiến các nữ sinh ở hai dãy nhà dạy học đều phải quay ra ngắm nhìn.
Thanh Việt, cậu đang nhìn gì đó?” Mạnh Dư Dư đặt tay lên vai Phong Thanh Việt, nhìn theo hướng cô đang nhìn sau đó lên tiếng cảnh báo: “Thanh Việt, cậu đừng để vẻ ngoài của Giang Duật Dã làm mê muội, cậu ta không phải người tốt đâu!”
Phong Thanh Việt hơi ngẩn ra rồi cảm thấy buồn cười: “Cậu ta thế nào?”
Mạnh Dư Dư bối rối nhăn mặt nhíu mày, sau đó mới nói nhỏ: “Nghe nói cậu ta đểu giả lắm, thay bạn gái như thay áo, lần này hình như là hoa khôi trường nghề, chắc cậu không biết đâu. Hơn nữa, cậu ta cậy nhà mình giàu, cứ đánh nhau với ai là phải đánh cho người ta gãy xương luôn, dù sao cũng đền được mà. Cho nên Thanh Việt à, một học sinh ngoan như cậu đừng nên có bất cứ dây dưa gì với cậu ta, sáng nay cậu ta ném điện thoại về phía cậu làm tớ giật cả mình.”
Phong Thanh Việt an ủi: “Cậu yên tâm đi Dư Dư, tớ với cậu ta không có dính dáng gì đâu, sáng nay tớ bị rơi mất điện thoại, cậu ta có lòng tốt đem trả lại cho tớ thôi.”
Mạnh Dư Dư còn lâu mới tin Giang Duật Dã có lòng tốt, cái danh trùm trường của cậu ta có ai mà không biết, nhưng nhìn chiếc kính mắt to đùng cùng với khuôn mặt lấm tấm tàn nhang của Phong Thanh Việt thì cô ấy cũng yên tâm hơn: “Haiz, nhưng cậu cũng cứ yên tâm, chắc Giang Duật Dã cũng không để mắt đến cậu đâu, cậu ta ghét nhất là học sinh ngoan mà.”
Phong Thanh Việt chỉ cười mà không nói thêm gì nữa, sau khi cất đồng phục xong, cô hơi ngẩn người, thật ra thì cô có biết hoa khôi trường nghề Quý Tri Nguyệt mà Mạnh Dư Dư vừa nhắc tới.
Trước đây không hiểu sao Quý Tri Nguyệt luôn nhìn cô bằng ánh mắt hình viên đạn, cô vẫn tưởng là do sự xuất hiện của cô đã cướp đi vị trí hoa khôi của cô ta cho nên Quý Tri Nguyệt mới năm lần bảy lượt muốn tìm cô gây khó dễ, nhưng cuối cùng bị Tiêu Nhất Hành đuổi về, vậy nên cô em ngu ngốc này lại càng ghét cô hơn. Sau này vì có Tiêu Nhất Hành bảo vệ nên cô ta không tìm được cơ hội để ra tay nữa, kể từ đó cứ nhìn thấy cô là cô ta đi đường vòng, kiên quyết không chạm mặt với cô thêm lần nào, lấy việc “mắt không thấy, tim không đau” làm giới hạn cuối cùng.
Chỉ là đến năm lớp 12 cô mới biết Giang Duật Dã, hóa ra đây chính là lý do tại sao Quý Tri Nguyệt có thái độ thù địch với cô mà cô luôn nghĩ mãi không ra, Quý Tri Nguyệt chuyển nỗi oán hận từ món nợ đào hoa của Giang Duật Dã lên người cô.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, Phong Thanh Việt bèn đặt tâm trí vào việc học, mãi cho đến buổi chiều tan học cũng không thấy Giang Duật Dã và Tần Tuấn Vũ xuất hiện ở trường nữa. Phong Thanh Việt vui vẻ thoải mái khoác balo, khóa cửa phòng học xong bèn lên chiếc xe bus ở điểm đỗ gần trường nhất trở về nhà.
Lúc Phong Thanh Việt về đến nhà đã là sáu giờ rồi.
Căn nhà mà nhà họ Lâm đang sống nằm ở khu nhà cũ của thành phố, là một tòa nhà hai tầng kiểu cũ.
Căn nhà đã được xây hơn mười năm rồi, dây thường xuân xanh biếc đã bao quanh phía ngoài, tường cũng bong ra để lộ những viên gạch màu đỏ, nhìn trông rất cũ kỹ.
Trước đây, cô sống cùng bà cụ nhà họ Lâm ở thị trấn Bạch Vân, về sau khu nhà đó ở thị trấn Bạch Vân bị di dời, bà cụ tính toán xong bèn đưa cô đến Thành phố Lâm sống.
Phong Thanh Việt được nhà họ Lâm nhặt về, Trương Mỹ Di không có nghĩa vụ phải chăm sóc cô cho nên từ nhỏ cô đã bị bỏ lại ở thị trấn Bạch Vân. Một tay bà cụ Lâm nuôi cô khôn lớn, còn Trương Mỹ Di thì đưa con gái ruột của mình là Lâm Hàm đến Thành phố Lâm sống mười mấy năm rồi.
Trương Mỹ Di mở một quán bar ở Thành phố Lâm, cũng coi như tích cóp được chút tiền, bà ta không sống trong căn nhà cũ nát này mà sống cùng Lâm Hàm trong tiểu khu Bích Hải ở Thành phố Lâm, người sống ở đó đa số đều là người giàu, cho nên ngôi nhà này chỉ có Phong Thanh Việt và bà cụ Lâm ở.
Phong Thanh Việt đẩy cánh cửa sắt nặng nề đã tróc sơn bước vào, sân nhà sạch sẽ gọn gàng, trong vườn còn có một cây hoa quế, hoa quế vàng óng tỏa hương thơm khắp nơi, xung quanh còn có đám hoa dại được bà cụ đem từ ngoài về đang nở rực rỡ.
“Bà ơi, cháu về rồi.”
Nghe thấy giọng cô, bà cụ Lâm bèn đi ra. Bà đã hơn bảy mươi tuổi, tóc đã bạc hết, khuôn mặt bà cụ đầy những nếp nhăn trũng sâu như minh chứng cho dấu vết của thời gian. Bà cụ cười híp mắt hiền hòa: “Thanh Thanh về rồi đấy à, đã đói chưa, bà đang gói sủi cảo.”
Phong Thanh Việt bước lên đỡ bà cụ: “Bà đừng làm nữa, cứ để cháu về rồi cháu làm là được mà.”
Ở khoảng cách gần bà cụ mới phát hiện ra cô đang đeo kính: “Sao thế? Cháu bị cận thị à? Sao lại đeo kính thế này? Mấy chấm đen trên mặt cháu là gì thế?”
Lúc này Phong Thanh Việt mới chợt nhận ra rồi bỏ kính xuống, cô vào nhà vệ sinh rửa mặt, lộ ra khuôn mặt xinh xắn như búp bê sứ. Cô cười, đôi mắt lập tức cong lên như mảnh trăng lưỡi liềm xinh đẹp: “Cháu không cận thị đâu ạ, cháu đeo chơi thôi, kính không độ, còn kia là kiểu trang điểm tàn nhang thịnh hành nhất trong năm nay, cháu tò mò nên thử xem thế nào.”
Lúc này bà cụ Lâm mới yên tâm, bà nhìn cô cười: “Đừng bôi mấy thứ đó lên mặt nữa, không tốt cho da. Đúng rồi, hôm nay là buổi đầu tiên cháu đến trường nghề học, cảm thấy thế nào?”
Nụ cười trên khuôn mặt Phong Thanh Việt bỗng nhạt đi, cuối cùng thì bà cụ cũng hỏi đến chuyện ở trường của cô rồi. Đúng vậy, ai cũng nghĩ rằng cô chuyển đến trường nghề, nhưng trùng sinh trở lại, cô đã lén lên hệ với một giáo viên ở trường Số 1 để chuyển đến đó.
Phong Thanh Việt im lặng một lát mới nói thật: “Bà ơi, cháu không học trường nghề, cháu chuyển đến trường công.”
Bà cụ Lâm chợt sững người, sau đó phản ứng lại rất dữ dội, bà cụ lớn tiếng: “Con bé ngốc này, sao cháu lại học trường công? Đó là trường Hàm Hàm đang học mà. Cháu quên những gì Hàm Hàm từng nói với cháu rồi hay sao? Ôi chao ơi, tức quá đi mất.”
Bà cụ Lâm tức đến phát ho, Phong Thanh Việt vội đến vuốt lưng làm dịu cho bà cụ. Đương nhiên là cô không quên, kiếp trước Lâm Hàm ghét cô, không bao giờ cho phép cô và cô ta xuất hiện ở cùng một nơi, kể cả là đứng hít thở ở cùng một nơi cũng không được, cho nên cô đã vào trường nghề để học, chỉ vởi vì họ đều nói cô đã hại chết ông Lâm, hại Lâm Hàm vừa ra đời đã mất bố. Cô không có gì để nói, vì kiêng dè Lâm Hàm nên cô vào trường nghề học thôi.
Nhưng kiếp trước cô cũng bị Lâm Hàm đâm chết, nhân quả tuần hoàn, có lẽ tội nghiệt của cô đã trả xong rồi, cô không muốn sống dưới bất kỳ nỗi ám ảnh nào nữa, cô chỉ muốn sống cho mình.