Chỉ Cho Phép Hôn Anh Say Đắm

Chương 4: Còn chữa được không?




Phong Thanh Việt bỗng thấy lòng mình trống rỗng đến lạ. Bà cụ Lâm là người thân duy nhất của Phong Thanh Việt trên cõi đời này, cho dù hai người không có quan hệ máu mủ nhưng bà cụ vẫn luôn thương yêu cô.

Nhưng cô không quên, bà cụ Lâm là bà nội của Lâm Hàm, cho dù bà cụ chẳng chăm Lâm Hàm được ngày nào, thậm chí còn chẳng gặp mấy lần nhưng không thể phủ nhận là bà cụ vẫn thiên vị Lâm Hàm hơn.

“Bà…” Giọng nói của Phong Thanh Việt rất nhỏ, còn hơi run run.

Những giọt nước mắt nóng hổi từ đôi mắt tuyệt đẹp của cô rơi lã chã xuống đất, thấm ướt một khoảng nhỏ: “Cháu muốn học trường tốt, muốn thi vào một trường đại học tốt, muốn có một cuộc đời tốt hơn. Bà ơi, cháu không muốn mình trở nên hư hỏng.”

Trái tim của bà cụ Lâm chợt run lên, một tay bà đã nuôi cô bé trước mặt suốt mười bảy năm, từ đứa bé còn quấn tã trở thành một cô gái duyên dáng yêu kiều.

Đương nhiên bà cũng đã đi hỏi thăm về trường nghề, đó là nơi vàng thau lẫn lộn, người trong đó vô cùng xấu xa, tuy bà cũng từng lo lắng nhưng từ nhỏ Phong Thanh Việt đã rất hiểu chuyện, thành tích học tập cũng tốt, không tranh không giành, lúc nào cũng nhường nhịn Lâm Hàm.

Vậy nên bà đã nghĩ, cứ để Phong Thanh Việt đến đó học, với sự tự giác kỷ luật của cô thì chắc chắn sẽ không sao. Nhưng bà đã quên cô vẫn còn là một cô bé chưa thành niên, nơi cô sống đơn giản, chất phác, tâm hồn cô cũng trong sáng, ngây thơ.

Cho đến khi Phong Thanh Việt nói không muốn hư hỏng, bà cụ Lâm mới ý thức được rằng, có lẽ một quyết định xuề xòa thật sự có thể hủy hoại cả đời cô.

Đuôi mắt của Phong Thanh Việt đã đỏ ửng, nước mắt khiến đôi mắt cô càng sáng rõ hơn, giọt nước mắt vương trên khóe mi, sự yếu đuối hiện trên khuôn mặt, đây là lần đầu tiên bà cụ thấy Phong Thanh Việt khóc.

Nhưng đây lại là bài học trộn lẫn đầy máu và nước mắt của Phong Thanh Việt ở kiếp trước, nước mắt rơi xuống thấm vào trong bụi đất rồi cuối cùng biến mất.

“Bé ngoan, không học ở đó thì thôi, bà sợ cháu sang trường bên này sẽ bị bắt nạt, bất kể xảy ra chuyện gì cháu cũng phải bảo vệ bản thân mình trước biết chưa? Mấy ngày này Hàm Hàm ở Thành phố Liên Trạch tham gia cuộc thi piano. Đợi nó về, bà sẽ đi nói với nó, cháu phải chăm chỉ học tập biết chưa? Sau này kiếm được nhiều tiền, bà chỉ trông chờ được cháu nuôi thôi.” Bà cụ Lâm ôm cô vào lòng an ủi.

Lúc này Phong Thanh Việt mới lau nước mũi cười: “Sau này cháu nhất định sẽ để bà sống cuộc sống tốt đẹp.”

Bà cụ Lâm cười, tay che miệng ho từng tiếng nặng nề. Phong Thanh Việt lo lắng đỡ bà cụ ngồi xuống sô pha: “Bà ơi, bệnh ho của bà vẫn chưa khỏi ạ? Bác sĩ Lý nói thế nào vậy bà?”

Bà cụ lắc đầu, ho không nói thành lời, Phong Thanh Việt quay người đi về phía bàn trà: “Cháu đi rót cho bà cốc nước.”

Phong Thanh Việt đi rồi, bà cụ Lâm mới xòe bàn tay ra, trên tay bà cụ là một màu đỏ chói mắt. Bà cụ siết chặt tay giấu ra sau lưng, cất giọng hiền từ: “Thanh Thanh, cháu đến Bệnh viện Nhân dân Thành phố Lâm lấy thuốc về cho bà, bác sĩ Lý sẽ đưa cho cháu.”

Phong Thanh Việt đặt cốc nước ở trước mặt bà cụ rồi lên phòng trên tầng hai lấy mấy trăm tệ nhét vào balo, ra đến cửa cô vừa đi giày vừa nói: “Việc nhà cứ để cháu về làm, bà đi nghỉ đi ạ, cháu đi lấy thuốc cho bà đây.”

Sau khi Phong Thanh Việt đi, bà cụ Lâm ho ra một bãi máu, bà cụ lau khóe miệng rồi thở dài một hơi.

Bởi vì mới vào đầu thu, trời tối muộn, để cho nhanh Phong Thanh Việt bèn bắt taxi đi, lúc đến bệnh viện nhân dân, bác sĩ Lý vẫn đang trực ban.

Đây là bác sĩ điều trị chính của bà cụ Lâm, trước đây mỗi lần bà cụ Lâm không khỏe đều đến Bệnh viện Nhân dân Thành phố Lâm để lấy số khám bệnh, vì đã đến nhiều lần nên bác sĩ Lý cũng khá thân quen với Phong Thanh Việt.

Ông viết đơn thuốc cho cô: “Cứ trả tiền rồi lấy thuốc là được.”

Phong Thanh Việt đứng mãi không đi, cô hơi mím môi: “Bác sĩ Lý, rốt cuộc bà của cháu bị bệnh gì vậy ạ? Dạo gần đây bệnh ho của bà cháu hình như càng nặng hơn rồi.”

Bác sĩ Lý đẩy kính trên sống mũi rồi cười nói: “Người già mà, phế quản hơi có vấn đề một chút, cũng có liên quan đến việc giao mùa, đừng để bị lạnh là được.”

Phong Thanh Việt lòng đầy tâm sự đi đến cửa lấy thuốc, kiếp trước cũng có một khoảng thời gian sức khỏe của bà cụ Lâm không tốt, sau đó được đón về sống ở nhà Lâm Hàm. Lúc đó cô cứ nghĩ mình bị bỏ rơi rồi, nín nhịn không đi thăm bà, cho đến khi cô bị xe đâm chết cũng không còn được gặp lại bà cụ nữa.

Kiếp này được làm lại, khoảnh khắc được bà ôm vào lòng, Phong Thanh Việt phát hiện bản thân rất nhớ bà, lòng đầy tiếc nuối, đến nỗi trước khi chết cô còn nghĩ, nếu bà biết cô chết thì không biết bà có buồn không, nếu có thì ít nhất trên thế gian này còn có người tưởng nhớ đến cô.

Chỉ mấy hộp thuốc đơn giản cũng hết sáu trăm tệ, cuối cùng trong túi của Phong Thanh Việt chỉ còn lại chưa đầy mười tệ.

Số tiền này là do Trương Mỹ Di đưa tới, mỗi tháng bà ta cho bà cụ Lâm và Phong Thanh Việt một nghìn tệ tiền sinh hoạt phí, cho nên Phong Thanh Việt luôn cố gắng khoản nào không cần tiêu thì sẽ không tiêu. Nhưng giờ bà cụ Lâm bị bệnh, một nghìn tệ mỗi tháng không đủ để chữa khỏi bệnh cho bà, cuộc sống của hai người đã túng thiếu mấy tháng nay rồi.

Phong Thanh Việt mở hộp thuốc nhìn kỹ bên trong, vừa hay có một loại thuốc mà cô biết, là thuốc giảm đau kê cho người bị ung thư.

Cô lập tức chạy thẳng về chỗ bác sĩ Lý, đẩy cửa vào. Bác sĩ Lý đang chuẩn bị tan làm, nhìn thấy Phong Thanh Việt thì hơi ngạc nhiên: “Sao cháu lại quay lại thế?”

Phong Thanh Việt cứ nhìn thẳng vào ông, miệng mấp máy muốn nói nhưng lại khó mở lời: “Vậy là bà cháu bị ung thư thật ạ?”

Bác sĩ Lý nhìn hộp thuốc bị cô bóc ra thì biết cô đã phát hiện rồi, chỉ đành thở dài bất lực: “Tiểu Phong à, đây là quyết định của bà cháu, bà không muốn cho cháu biết, sợ làm ảnh hưởng đến việc học của cháu.” Bác sĩ Lý im lặng một lát rồi nói tiếp: “Bệnh ung thư của bà đã đến giai đoạn cuối rồi, nhiều nhất chỉ sống được ba tháng nữa thôi.”

Ba tháng…

Phong Thanh Việt chợt nhớ về kiếp trước, hai tháng sau khi đến nhà Lâm Hàm sống, bà cụ Lâm đã không trở về nữa.

Hốc mắt cô lập tức đỏ ửng, vậy là không phải cô bị bỏ rơi, chỉ là sinh mệnh của bà cô đã đến điểm tận cùng, vì không muốn để cô biết nên bà đã chọn cách lặng lẽ rời đi.

Đó là mùa đông vắng vẻ hiu quạnh nhất mà cô từng trải qua. Mất bà, căn nhà trống trải chỉ còn một mình cô, một mình cô đón năm mới, một mình cô nói câu “Chúc mừng năm mới” trong đêm đông. Cô đã ước một điều đó là mong bà hãy mau chóng rời khỏi nhà Lâm Hàm về đây, nhưng tiếc là điều ước đó đã không trở thành sự thật, hóa ra lúc đó bà của cô đã lên thiên đường rồi.

Tháng nào cô cũng có thể nhận được sinh hoạt phí, có tháng một ngàn tệ, có tháng năm trăm, đến năm cô học lớp mười hai thì chỉ còn hai, ba trăm tệ. Cô vội vàng đi tìm việc làm thêm để duy gì cuộc sống khốn khó.

Mà số tiền sinh hoạt phí này có lẽ là số tiền mà bà đã tích cóp cả đời, sau khi mất thì để lại hết cho cô.

Nước mắt cô lăn dài, bác sĩ Lý vội lấy khăn giấy đưa cho Phong Thanh Việt lau nước mắt: “Tiểu Phong, sinh lão bệnh tử là lẽ thường tình, bà của cháu đã bảy mươi tuổi, có thể coi là sống thọ rồi, cháu hãy nghĩ thoáng chút đi.”

Nước mắt lau mãi không hết, Phong Thanh Việt nghẹn giọng hỏi: “Còn chữa được không ạ?”

Bác sĩ Lý thở dài: “Giai đoạn cuối rồi, cho dù có chữa thì cũng chỉ kéo dài thêm được vài tháng, hơn nữa hoàn cảnh gia đình như nhà cháu cũng không gánh nổi chi phí thuốc thang, cho nên bà nội cháu mới giấu không muốn cho cháu biết.”

Phong Thanh Việt đỏ mắt, ánh mắt chứa đầy sự cố chấp: “Cần bao nhiêu tiền ạ?”