Chốn Thâm Cung

Chương 1: Dâm Loạn Hậu Cung




Hà Tịch quỳ gối dưới thềm nhà, ngẩng đầu nhìn đôi bích nhân đang ngồi trên ghế rồng, ngữ khí lạnh lùng."Thần thiếp, không có lời nào để nói!"

​"Còn chưa chịu khai thật? Tiếp tục đánh!"

​Loạn côn rơi xuống lưng Hà Tịch, toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều bị đánh nát. Nguyên Lương mặc hoàng bào, lạnh nhạt nhìn nàng bị tra tấn đến chết đi sống lại. Bên cạnh hắn là một nữ nhân kiều mỵ, dung nhan tinh xảo, đó không phải ai khác chính là Mẫn phi – Thác Bạt Mẫn, bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực Nguyên Lương. Thanh âm nhu mì, dịu dàng an ủi hắn. "Hoàng Thượng, đừng tức giận, nói không chừng Hoàng Hậu tỷ tỷ... Có nỗi khổ tâm riêng?"

​Nỗi khổ tâm? Mày kiếm của Nguyên Lương khẽ nhướng lên, trong mắt là hỏa diễm ngập trời. Tư thông với người khác làm dâm loạn hậu cung, lại đánh cắp quân tình báo thông đồng với địch phản quốc, đây mà là nỗi khổ tâm gì chứ? Hoàng Hậu? A, cái danh Hoàng Hậu này, kể từ hôm nàng đã không còn xứng!

​"A......" Từng cây côn rơi xuống, Hà Tịch vốn đang thẳng lưng rốt cuộc cũng phải khom xuống, nàng nhoài người về phía trước. Máu tươi phun lên thêm đá bạch ngọc. Ý thức mơ hồ, nỉ non gọi: "Nguyên Lương, Nguyên Lương..."

​Nam nhân một mực ngồi trên long ỷ, vẻ mặt thờ ơ mà lạnh nhạt nhìn nàng. Bàn tay bỗng nhiên nắm lại thành quyền.

​Thác Bạt Mẫn phát giác, vội vàng giả mù sa mưa, bắt đầu khiêu khích Hà Tịch. "Tỷ tỷ cứ nói đi, tên nam nhân kia rốt cuộc là ai? Hai người quen biết nhau khi nào? Nếu người nói ra, ta còn có thể cầu xin Hoàng Thượng, tha mạng cho người!"

​Những lời này của Thác Bạt Mẫn đã khiến đáy mắt phẫn nộ của Nguyên Lương càng ngày càng đậm.

​Hà Tịch thở hổn hển vài cái, bò dậy, hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, cười lạnh nhìn nữ tử đầu đầy châu ngọc: "Mẫn phi, rồi sẽ có một ngày, ngươi sẽ rơi vào kết cục như ta thôi!"

​"Aaaaa...!"

​Thác Bạt Mẫn giống như bị dọa sợ, ngã vào lòng Nguyên Lương, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, khóc thút thít: "Hoàng Thượng, thần thiếp sợ..."

​Nguyên Lương vừa ôm phi tử mềm mại đang bị dọa sợ của mình, vừa sắng giọng quát: "Tiện nhân! Nếu không phải Mẫn nhi nói cho trẫm biết, ngươi còn định gạt trẫm, tư thông với hắn ta bao lâu?"

​Hắn giận dữ bước xuống bậc thang, đá một cước vào lồng ngực nàng "Trẫm thật sự đã nhìn lầm ngươi rồi!"

​"Khục... Hoàng Thượng..." Hà Tịch bị đạp, lăn một vòng trên đất, giãy dụa đứng lên, khuôn mặt nàng vốn dĩ tinh xảo nhưng giờ phút này đã tràn đầy vết thương, chỉ thấy một đôi con ngươi đen láy trong suốt mang theo vô vàn thống khổ cùng bi thương. "Ngươi chưa từng nhìn lầm ta, chỉ là ngươi không chịu tin tưởng ta!"

​"Muốn trẫm tin ngươi?" Nguyễn Lương trào phúng nói: "Nằm mơ!"

​Hắn vung tay áo lên, lạnh giọng tuyên bố: "Kể từ ngày hôm nay, Hà thị bị phế, tước bỏ phong hào Hoàng Hậu, giam cầm trong Trích Tinh lâu!"