Chốn Thâm Cung

Chương 2: Khuất Nhục




​Thác Bạt Mẫn vốn định tiếp tục công kích nàng, không nghĩ tới Hà Tịch căn bản không có phản ứng gì, không khỏi có chút thẹn quá hoá giận. Tay vung lên, phẫn nộ quát: "Người đâu, ép nàng ta quỳ xuống cho bổn cung!"

​Ma ma tay chân tráng kiện lập tức xông tới, nắm lấy tóc Hà Tịch, ép nàng quỳ gối trước mặt Thác Bạt Mẫn. Thác Bạt Mẫn nghiêng mắt nhìn bộ dạng nửa sống nửa chết của nàng, ngữ khí trào phúng nói: "Tỷ tỷ, ngươi phạm phải chuyện tày trời như vậy mà còn có mặt mũi sống tiếp sao? Nếu ta là ngươi, nhất định sẽ tìm một chỗ không người để tự tử!"

​"Ta làm cái gì, không làm cái gì, ta nghĩ ngươi còn biết tường tận hơn so với ta chứ?" Hà Tịch trừng mắt nhìn Thác Bạt Mẫn, cười khẩy.

​Lời còn chưa dứt, trên mặt đã lập tức xuất hiện một cái bạt tai.

​"Lớn mật! Ngươi chỉ là phế hậu, dám can đảm nói chuyện như vậy với Mẫn Phi?" Các cung nữ thay phiên nhau tát lên mặt nàng, vừa tát vừa hung dữ mắng chửi.

​Thác Bạt Mẫn tùy ý phất phất tay, tâm tình khá tốt. Mười ngón tay thon dài, móng tay được cắt tỉa sức nhọn, giống như những lưỡi dao nhỏ. Nàng cười đến âm hiểm: "Ta vừa mới tỉ mỉ cắt tỉa lại móng tay, không biết vuốt vài cái trên gương mặt mềm mại của tỷ thì nó sẽ biến thành cái dạng gì?"

​"Chi bằng ngươi thử xem, nếu ta không chết, ngày khác nhất định sẽ hoàn trả lại toàn bộ cho ngươi!"

​Hà Tịch không chút nào yếu thế nói. Đối với nữ nhân này, làm chó vẫy đuôi mừng chủ cũng không đổi lại được chỗ tốt nào.

​Bốp!

​Thác Bạt Mẫn dùng sức tát vào vào mặt nàng, trên mặt Hà Tịch lập tức một mảnh sưng đỏ. "Tiện nhân, ngươi thật can đảm, lời gì cũng dám nói!"

​Lại một bàn tay rơi xuống, Hà Tịch vững vàng bắt lấy cánh tay của Thác Bạt Mẫn, nàng tốt xấu cũng là con gái của Đại tướng quân, nếu không phải thân thể đang bị thương nặng, nàng ta nghĩ có thể dễ dàng ức hiếp nàng như vậy sao?

​"Ah!"

​Thác Bạt Mẫn bỗng nhiên kêu thảm một tiếng.

​Hà Tịch chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, thân thể của mình bỗng nhiên bị đạp bay ra ngoài như một con diều đứt dây, ngã phịch trên mặt đất.

​"Mẫn nhi, nàng không sao chứ?"

​"Hoàng Thượng, tay của thần thiếp..."

​Nguyên Lương khẩn trương nhấc tay Thác Bạt Mẫn lên, trông thấy những cái móng tay bị đứt gãy nhuốm máu, hắn không khỏi đi tới hung dữ nắm chặt cổ áo Hà Tịch rồi nhấc lên: "Ngươi đã làm gì với Mẫn nhi?"

​"Hoàng Thượng..." Hà Tịch bi thương cười cười: "Chẳng lẽ ngươi thật sự không nhìn ra sao?"

​Mặt của nàng đã sưng đỏ mà móng tay Thác Bạt Mẫn bị đứt gãy như vậy cũng là vì nàng ta gắng sức đánh nàng!

​Nguyên Lương khẽ giật mình, dĩ nhiên là hắn thấy được, chỉ là hắn đang rất tức giận Hà Tịch nên mặc kệ ai đúng ai sai, thầm nghĩ cứ tra tấn Hà Tịch trước đã.