Nàng - Hoàng hậu đương triều, là mẫu nghi thiên hạ. Nhưng lại không hề có được tình cảm mà nàng muốn. Người nàng yêu, vì tin vào lời nói từ người khác đã cho người đánh nàng, phế nàng. Nàng từ Hoàng hậu trở thành phi tần bị phế trong lãnh cung. Còn hắn - Hoàng thượng, hắn thú nàng chỉ để cân bằng các thế lực trong triều đình. Hắn không yêu nàng mà thay vào đó là chán ghét... Nhưng tại sao hắn vẫn không thể nhịn được mà tới gần nàng, ngược nàng, yêu nàng?
Nguyên Lương vừa ôm phi tử mềm mại đang bị dọa sợ của mình, vừa sẵng giọng quát: "Tiện nhân! Nếu không phải Mẫn nhi nói cho trẫm biết, ngươi còn định gạt trẫm, tư thông với hắn ta bao lâu?" Hắn giận dữ bước xuống bậc thang, đá một cước vào lồng ngực nàng "Trẫm thật sự đã nhìn lầm ngươi rồi!" "Khục... Hoàng Thượng..." Hà Tịch bị đạp, lăn một vòng trên đất, giãy dụa đứng lên, khuôn mặt nàng vốn dĩ tinh xảo nhưng giờ phút này đã tràn đầy vết thương, chỉ thấy một đôi con ngươi đen láy trong suốt mang theo vô vàn thống khổ cùng bi thương. "Ngươi chưa từng nhìn lầm ta, chỉ là ngươi không chịu tin tưởng ta!" "Muốn trẫm tin ngươi?" Nguyễn Lương trào phúng nói: "Nằm mơ!" Hắn vung tay áo lên, lạnh giọng tuyên bố: "Kể từ ngày hôm nay, Hà thị bị phế, tước bỏ phong hào Hoàng Hậu, giam cầm trong Trích Tinh lâu!"