Chốn Thâm Cung

Chương 10: Chân Tướng




Trong góc tường bỗng nhiên xuất hiện một cung nữ. Thác Bạt Mẫn trông thấy nàng, ánh mắt liền lóe lên, phất tay đuổi mấy cung nữ bên người đi.

​"Nương nương, xảy ra chuyện lớn rồi..."

​Cung nữ lẩm bẩm bên tai Thác Bạt Mẫn một hồi thì sắc mặt Thác Bạt Mẫn lập tức thay đổi: "Ngươi nói cái gì?"

​Bên kia, Nguyên Lương rất nhanh đã đến Tây Cung, hắn vội vàng nhìn bốn phía. Trông thấy mấy tên thái giám đang bê một cái khay bước chậm rãi ra khỏi cửa, hắn vội xông lên nắm cổ áo của tren thái giám đi đầu.

​"Nàng ấy đang ở đâu?"

​"Hoàng... Hoàng Thượng..." Thái giám thình lình bị người ta túm cổ, vốn định gào thét nhưng chớp mắt thấy rõ là Hoàng Thượng, lập tức bị dọa đến nỗi sắc mặt trắng bệch. "Sao ngài lại tới đây? Nơi này chính là điềm xấu đó hoàng thượng..."

​"Đừng nói nhảm!" Trên trán Nguyên Lương nổi gân xanh. "Trẫm hỏi ngươi, nàng ấy đang ở đâu?"

​"Ngài đang nói tới... Hoàng hậu nương nương?" Trên trán tên thái giám lập tức đổ mồ hôi lạnh, ấp úng nói: "Hoàng hậu... Đã đã chết rồi."

​"Ngươi nói cái gì?"

​Tay Nguyên Lương buông lỏng, hắn lại khống chế không nổi thân hình mà lảo đảo vài bước. Ánh mắt lập tức trở nên trống rỗng mà mờ mịt. "Nàng chết rồi... Nàng chết rồi hả?"

​"Nàng chết như thế nào? Ai cho phép nàng ấy chết!"

​Mấy tên thái giám quỳ rạp xuống đất, không dám ngẩng đầu lên. "Là mẫn phi nương nương... Nàng..."

​Nguyên Lương tức giận gầm lên: "Đừng ấp úng nữa, nói!"

​"Là mẫn phi nương nương sai chúng nô tài mang thuốc độc tới ban cho hoàng hậu nương nương. Mẫn phi nói đây là ý chỉ của hoàng thượng!" Thái giám nhanh chóng nói ra hết mọi chuyện. Đầu vẫn dán trên mặt đất, sợ hãi không thôi.

​"Mẫn phi..."

​Nguyên Lương trừng ánh mắt rét lạnh nhìn mấy tên thái giám, rồi vung tay lên quát: "Người đâu, mau đi lôi ả tiện nhân kia đến đây cho trẫm!"

​Mắt thấy bọn thị vệ rời đi, thân hình Nguyên Lương liền lay động, hắn vô lực dựa vào tường.

​Những tờ giấy trong tay hắn lặng lẽ rơi xuống đất, từng cái một được mở ra, trên giấy là những dòng chữ xinh đẹp, ngay ngắn, rõ ràng.

​"Hôm nay thái hậu giao ám vệ âm thầm bảo hộ hoàng thượng cho ta, trong nội tâm ta thật sự sợ hãi. Nắm giữ một bí mật lớn như vậy nhưng không thể nói cho ai biết, chỉ có viết lên giấy để giải toả nỗi lòng.

​"Lại tới cuối tháng, Hàn Phong đưa mất tin tức bí mật cho ta, trông thấy nó nội tâm ta thực sự rất bất an. Nguyên Lương càng ngày càng đa nghi, trong triều quan viên lén nghị luận xôn xao, ta nên làm như thế nào mới có thể giúp hắn đây?"

​...

​"Đã mấy ngày rồi hắn không đến chỗ ta, có lẽ hắn cũng bắt đầu muốn xa cách ta rồi."

​Phía dưới tờ giấy có vết nhăn dúm dó, Nguyên Lương nhìn vào đó, tựa hồ có thể trông thấy được sự cô đơn lạnh lẽo trong đêm tối của nàng. Nàng vì hắn mà lo lắng nhọc lòng chuyện quốc sự hay là bởi vì hắn xa cách nàng mà nàng thương tâm đau đớn?

​Vậy mà hắn lại có thể nghe lời kẻ gian, tin rằng nàng "Dâm loạn hậu cung, thông đồng với địch bán nước", nàng nghe xong những lời này, bị từng cây đại bản đánh xuống, trong nội tâm nàng có bao nhiêu khổ sở?

​Nực cười nhất chính là nàng làm nhiều chuyện vì hắn như vậy mà cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng tin tưởng nàng!

​Nguyên Lương chậm rãi nhặt những tờ giấy kia lên, hốc mắt ửng đỏ.

​"Nàng... Ở nơi nào?"

​Mấy tên thái giám vẫn nột mực quỳ trên mặt đất, khóc nức nở trả lời: "Đã bị đưa ra khỏi cung rồi..."

​"Đi tìm về cho trẫm!"

​Nguyên Lương đá một cước vào vai hắn, tên thái giám không dám ngẩng đầu lên, liên tục đáp lời rồi chạy đi thật xa.

​Thị vễ bỗng đi tới sau lưng hồi bẩm, trong mắt Nguyên Lương chứa đầy hàn ý. "Tiện nhân kia đâu?"

​Thị vệ trưởng thoáng chút do dự, cuối cùng trả lời: "Bẩm hoàng thượng, Mẫn phi... Không thấy đâu rồi!"

​"Không thấy rồi hả? Sao lại không thấy?" Nguyên Lương vừa sợ vừa giận, bàn tay nắm chặt thành quyền lộ rõ khớp xương. Hắn đối với Hà Tịch như vậy, để Hà Tịch chịu nhiều tổn thương như thế đều là bởi vì tiện nhân kia xui khiến, không giết nàng, khó làm giải toả được mối hận trong lòng hắn!

​"Thị vị đứng canh cửa cung nói, mẫn phi là lấy kim bài ngài cho để xuất cung..." Thị vệ cúi gằm đầu xuống, nói.

​"Kim bài?"

​Nguyên Lương sững sờ, sau đó liền nhớ tới lúc trước hắn đích thật là đã đưa kim bài cho nàng ta. Khi đó hắn bị chuyện Hà Tịch phản bội làm cho tinh thần không còn minh mẫn tỉnh táo, mỗi ngày đều xem ca múa nhạc kịch, uống rượu say khướt ở Hạo Nguyệt lâu. Mẫn phi ghé vào tai hắn, ngữ khí ôn nhu ngọt ngào dụ dỗ hắn, không nghĩ tới bây giờ lại để cho nàng ta dùng kim bài chạy thoát.

​Thật sự đáng hận!

​"Truyền lệnh xuống, dù là đuổi tới chân trời góc biển cũng phải tìm được nàng ta cho trẫm, nếu như không bắt sống được thì giết ngay tại chỗ!"

​"Vâng!"

​Bọn thị vệ ầm ầm lĩnh mệnh rời đi, trong cung điện nguy nga bỗng chốc trống rỗng, chỉ còn lại bóng lưng cô đơn, lẻ loi của Nguyên Lương.

​Hà Tịch, nàng đang ở đâu?