Chốn Thâm Cung

Chương 9: Phát Hiện




Hà Tịch khẽ vươn tay cầm lấy lọ độc dược ở trên khay, nàng ngửa đầu, đem chất lỏng ở trong bình đổ vào miệng, uống một hơi cạn sạch, bình sứ màu trắng rơi xuống đất phát ra tiếng ra vang chói tai, thân thể Hà Tịch cũng chầm chậm ngã xuống đất.

​Ánh nắng chiếu vào gian phòng, quanh thân nàng lúc này đã lạnh như băng, cách đó không xa, có vài con quạ đen đang kêu lên không ngừng, những giọt nước sau cơn mưa còn đọng lại trên mái hiên rách rưới cũng chậm rãi chảy xuống từng giọt, từng giọt, mãi không tiêu tan.

​Xa xa bên trong Lãm Nguyệt xa hoa lộng lẫy, Mẫn phi vẫn chưa thể bình ổn được tâm tình, nước mắt mỹ nhân cứ rơi xuống khiến người ta thương tiếc."Hoàng Thượng, thần thiếp không bảo vệ tốt cho hài nhi..."

​Nguyên Lương ngồi trên ghế, nhìn bãi máu trên mặt đất, nội tâm không khỏi cảm thấy bực bội.

​Mẫn phi khóc lóc nửa ngày, phát hiện Nguyên Lương không đến an ủi nàng, nàng cũng dừng lại tiếng khóc, Thuý thít nói: "Hoàng Thượng, tỷ tỷ nàng..."

​"Nhốt nàng vào Tây Cung đã là trừng phạt đúng tội. Nàng nghỉ ngơi cho tốt đi." Nguyên Lương nhanh chóng cắt đứt lời nói của Thác Bạt Mẫn rồi bỗng nhiên đứng dậy đi nhanh ra ngoài.

​Không biết tại sao, trong lòng cứ có một cỗ bực bội, khó chịu với cùng. Hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng. Khiến cho hắn vốn thường ngày yêu thích ngồi ngây ngốc ở Lãm Nguyệt lâu, nay lại không thể ở đó lâu thêm một giây phút nào nữa.

​Bước xuống cầu thang Lãm Nguyệt lâu, Nguyên Lương ngẩng đầu nhìn về phía Trích Tinh lâu ở bên cạnh.

​Từ khi xây dựng Lãm Nguyệt lâu xong, Trích Tinh lâu dường như trở nên vô cùng hoang vu. Giờ phút này thậm chí có vài con quạ đen làm tổ trên mái ngói lưu ly. Cỏ cây bốn phía đã mọc um tùm.

​Thấy vậy, hắn bất giác dừng bước, lại bị ma xui quỷ khiến đi vào Trích Tinh lâu.

​Màu đỏ trên ván cửa đã trải đầy màng nhện. Nguyên Lương do dự một chút, cuối cùng vẫn thò tay đẩy cửa ra. Một đường ánh nắng theo bước chân hắn, chiếu vào.

​Cả phòng quạnh quẽ.

​Nguyên Lương ngắm nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy trong không khí hình như có mùi máu trắng, hắn lại chậm rãi đi xem khắp nơi. Vượt qua vài cánh cửa, hắn trông thấy một cái bàn, cái bàn kia rất đơn giản, thậm chí có thể nói là chế tác kém, nhưng lại được coi là trân bảo, đặt ở trong căn phòng này.

​Ánh mắt hắn run rẩy, cái bàn kia là lúc trước hắn nhất thời cao hứng, tự tay chế tạo cho nàng, để nàng dùng làm bàn trang điểm. Khi đó hắn còn cười nói với nàng: Đợi sau này ta trưởng thành, ta nhất định sẽ làm cho nàng cái hoa lệ hơn, tốt hơn cái này gấp trăm lần, sau đó lấy nàng làm vợ.

​Hà Tịch đỏ mặt đáp ứng, mà sau đó hắn xác thực cũng tặng cho nàng cái bàn hoa lệ, có thể cho nàng dùng để đặt đồ trang sức, trang điểm, nhưng cũng chỉ có cái bàn này là hắn tự tay làm.

​Tay Nguyên Lương chậm rãi lướt qua mặt bàn, nội tâm cuồn cuộn chấn động.

​Những năm qua, khoảng cách giữa nàng và hắn càng ngày càng xa, đại khái không chỉ là bởi vì nàng có người phụ thân quyền thế ngập trời, được dân chúng yêu kính, mà bởi vì sau khi lên làm hoàng đế, hắn càng ngày càng trở nên đa nghi.

​Hi vọng nàng ở trong lãnh cung có thể tỉnh táo trở lại.

​Nguyên Lương thở dài một hơi, hắn đúng là không nhẫn tâm lấy đi tính mạng của nàng.

​Ngón tay lướt qua mép bàn, phía dưới bàn bỗng truyền đến cho hắn một cảm giác là lạ, mi tâm Nguyên Lương hơi nhíu, dùng lực ấn mép xuống.

​Phụt.

​Tiếng cơ quan vang lên, Nguyên Lương có chút kinh ngạc nhìn xuống, đáy bàn bắn ra một cái hộp gỗ nhỏ, hắn vẫn còn nhớ rõ cái bàn này không có quan, chẳng lẽ Hà Tịch tự mình làm nó sao?

​Hộp gỗ nhỏ này trông rất tinh xảo.

​Nắp hộp không có khóa, viền ngoài có chút trắng, có thể thấy được chủ nhân của chiếc hộp này rất yêu thích nó, thường xuyên vuốt ve. Nguyên Lương tiện tay mở nắp hộp ra, bên trong là một chồng giấy.

​Tờ giấy thứ nhất có chút ố vàng, nhưng chất giấy lại rất quen thuộc.

​Hắn lập tức nhìn qua nội dung trong đó, toàn thân bỗng nhiên chấn động kịch liệt.

​Đây là...

Nguyên Lương nắm chặt chồng giấy trong tay, xông thẳng ra cửa.

​Bên ngoài Trích Tinh lâu, Thác Bạt Mẫn tới tìm hắn, vừa vặn đi đến dưới bậc, trông thấy Nguyên Lương vội vã đi ra ngoài, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc: "Hoàng Thượng ngài..."

​"Tránh ra!"

​Nguyên Lương vung tay áo lên đẩy Thác Bạt Mẫn sang một bên, mặc dù tiểu mỹ nhân kiều diễm ngã phịch trên mặt đất, nhưng hắn cũng không quay đầu lại, bước chân nhanh chóng, đảo mắt đã biến mất khỏi tầm mắt Thác Bạt Mẫn.

​Thác Bạt Mẫn sững sờ, khi được cung nữ đỡ dậy nàng mới kịp phản ứng phương hướng Nguyên Lương vừa đi là đâu.

​Nàng ngước mắt nhìn trời chiều bao phủ xuống Trích Tinh lâu, trong ánh mắt tràn đầy oán độc, sau đó lại chẳng thèm ngó ngàng tới mà cười nhạo.

​Hà Tịch... May mắn là ngươi đã chết, nếu không muốn lật đổ ngươi và cả Hà gia sau lưng ngươi thì thật đúng là rất khó đấy.