Editor: Kỳ Giản Niệm
Beta-er: Kỳ Giản Niệm
Thấy Lục Trường Vĩ ngồi ngẩn người trên sô pha, Thẩm Lan Du đi tới ngồi xuống bên cạnh ông.
“Sao trông anh lo lắng thế, hai người nói chuyện thế nào rồi?”
Lục Trường Vĩ nhớ lại lúc nãy, thật ra khi anh nói câu đó, ông không thấy bất ngờ chút nào, dường như đã nằm trong dự đoán của ông.
Trước khi Kỷ Diễn lên tiếng, ông đã chú ý đến vẻ mặt của anh, từ nét mặt ấy có thể nhận thấy anh đã đấu tranh rất lâu, có lẽ bị những gì ông nói làm cho lung lay, nhưng anh vẫn không lựa chọn buông tay.
Thấy biểu hiện của anh như vậy, ông cảm thấy Kỷ Diễn thật sự rất thích Hi Hòa, thậm chí tình yêu của anh còn lớn hơn cả Hi Hòa, nhiều hơn cả tưởng tượng của ông.
“Trường Vĩ?” Thẩm Lan Du nhẹ nhàng lắc cánh tay ông.
Lục Trường Vĩ lấy lại tinh thần, ông nhìn Thẩm Lan Du, nhớ tới chuyện vừa rồi bà hỏi ông, suy nghĩ một chút rồi trả lời bà: “Ừm.”
Ý định của Kỷ Diễn rất rõ ràng, mặc kệ ông bảo anh làm chuyện gì cũng được, chỉ cần không bắt anh buông tay Hi Hòa là được.
Có được một người thích con gái của mình như vậy, Lục Trường Vĩ không biết nên vui hay nên buồn nữa.
“Vậy thằng bé đó nói thế nào?”
Lục Trường Vĩ thở dài: “Cậu ta nói cậu ta không làm được.”
Thẩm Lan Du cũng im lặng, bà cũng không ngờ Kỷ Diễn lại nói thế, đúng là nằm ngoài dự đoán của bà.
“Trường Vĩ, nói thật thì hôm nay cũng là lần đầu tiên em gặp thằng bé này, cảm thấy thằng bé không tồi.”
Lục Trường Vĩ không phủ nhận lời bà, nếu bỏ qua chuyện mười năm trước, chỉ xét về phẩm chất của Kỷ Diễn, thì ông cũng phải công nhận anh.
Lúc này, Lục Hi Hòa ở ngoài quay về.
Lục Trường Vĩ và Thẩm Lan Du nhìn nhau, cũng không nhắc tới đề tài này nữa, Thấy tâm trạng của cô không tệ chút nào, ông hỏi: “Cậu ta đi rồi à?”
Lục Hi Hòa gật đầu: “Vâng, đi rồi ạ.”
“Thời gian không còn sớm nữa, con lên tầng nghỉ ngơi đi.”
Vốn dĩ Lục Hi Hòa muốn hỏi xem ông đã nói gì với Kỷ Diễn, nhưng thấy thái độ của ông, cô biết chắc chắn ông sẽ không nói cho cô biết, dù có hỏi cũng như không.
“… Vâng ạ, ba cũng nghỉ ngơi sớm nha, chúc ba ngủ ngon.”
____
“Giáo sư Lục, ông vẫn đang nghiên cứu cái đề đấy à?”
Một vị giáo sư trung niên vừa bước vào văn phòng đã thấy Lục Trường Vĩ ngồi ở bàn làm việc viết gì đó, ông biết Lục Trường Vĩ đang gặp khó khăn với đề toán kia.
Lục Trường Vĩ đang tập trung suy nghĩ, nhưng vẫn ừ với ông ta một tiếng, coi như trả lời.
“Ông đừng giải nữa, con rể của ông đang ở bên ngoài đợi ông kìa.”
Tay Lục Trường Vĩ đang cầm bút hơi khựng lại.
Con rể sao? Ông có con rể à?
Lục Trường Vĩ chưa từng gặp qua người nào mặt dày như vậy, lần trước ông đã nói chuyện rất rõ ràng với anh rồi, nhưng anh cứ như không nghe thấy, mấy ngày nay cứ kiên trì chạy tới chỗ ông.
Cũng không biết là ai nói anh là con rể ông, bây giờ cả văn phòng ai ai cũng biết cả.
Ông đã thử nhiều lần giải thích nhưng không ai tin lời ông, bởi vì tất cả mọi người đều biết ông chỉ có một người con gái và một người con trai, mà con trai ông thì mới học cấp ba.
Hơn nữa, trông người đàn ông kia rất phong độ, lễ phép, ngày nào cũng đến đợi ông ăn cùng ăn trưa, dù không phải con rể thì cũng là con rể tương lai.
“Để cậu ta đợi đi.” Lục Trường Vĩ bất đắc dĩ khoát tay.
Cậu ta thích làm gì thì làm.
Cuối cùng Lục Trường Vĩ vẫn không giải được đề toán khó này.
Ông đau đầu bỏ bút xuống, giơ tay tháo kính ra, xoa ấn đường, cả cái văn phòng to như vậy bây giờ chỉ còn có một mình ông, các giáo sư khác người thì lên lớp, người thì về nhà, ông liếc mắt nhìn ra ngoài cửa phòng thì thấy Kỷ Diễn đang đứng đó.
Người đàn ông cao một mét tám, mặc áo vest đi giày da, cứ ngoan ngoãn đứng ở cửa văn phòng.
Ông cúi đầu nhìn thoáng qua đề toán trên bàn, lại nhìn về phía Kỷ Diễn đang đứng ngoài cửa, cố ý hắng giọng.
Nghe thấy tiếng ông, Kỷ Diễn vô thức ngẩng đầu lên nhìn.
“Cậu vào đi.” Lục Trưởng Vĩ vẫy tay với anh.
Kỷ Diễn vẫn chưa kịp phản ứng lại, anh đến đây mấy ngày rồi, nhưng hôm nay là lần đầu tiên ông chủ động bắt chuyện với anh, anh không dám trì hoãn, vội đi vào.
“Bác trai.”
Lục Trường Vĩ ngước mắt nhìn anh một cái, ông biết công ty của Kỷ Diễn ngượ đường với trường ông, lái xe phải mất hơn một tiếng đồng hồ, thế mà mấy ngày nay trưa nào anh cũng đến ăn cơm với ông, tuy ông không cho anh cơ hội, nhưng anh ta vẫn không ngại mưa gió mà đến.
Tất nhiên ông biết vì sao anh làm vậy, bây giờ ông đang kéo dài thời gian với anh, đây là cách bất đắc dĩ và ngu ngốc nhất.
“Cây vẫn chưa từ bỏ ý định à?” Ông hỏi.
Kỷ Diễn trả lời câu hỏi của ông bằng sự im lặng.
Lục Trường Vĩ nhíu mày: “Như vậy đi, tôi sẽ cho cậu một cơ hội.”
Nghe vậy, hai mắt Kỷ Diễn lập tức sáng lên.
Lục Trường Vĩ nói tiếp: “Cậu tưởng cơ hội này sẽ dễ dàng lắm à?”
“Dù khó khăn thế nào, cháu cũng sẽ hoàn thành.”
“Đừng chắc chắn như vậy, đến lúc đó bị vả mặt thì đau lắm đấy.” Lục Trường Vĩ dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
Kỷ Diễn nhìn theo tay ông, là một đề toán, xung quanh có mấy tờ giấy nháp bị gạch xóa.
Dường như anh đã hiểu được ý của Lục Trường Vĩ.
“Thấy rồi chứ, nếu cậu có thể giải được bài toán này, tôi sẽ đồng ý ăn trưa với cậu.”
Lục Trường Vĩ nói vậy là vì ông biết Kỷ Diễn học chuyên ngành quản lý tài chính, hơn nữa bài toán này đã qua tay vài vị giáo sư trong tổ toán rồi, nhưng vẫn chưa ai giải được, cho nên ông mới không lo lắng gì cả.
Nhìn qua có vẻ như đang cho anh một cơ hội nhưng trên thực tế thì chẳng khác gì là không cho.
Kỷ Diễn nhìn lướt qua câu hỏi, Lục Trường Vĩ dùng để toán này để kiểm tra anh, chứng minh độ khó của đề toàn này rất cao.
Nhìn anh nhíu chặt mày, Lục Trường Vĩ thầm đắc ý, nhiều chuyên gia toán học không ai giải được đề toán khó này, ông không tin anh có thể giải được.
“Bác trai, bác nói thật chứ ạ?”
Lục Trường Vĩ trợn mắt nhìn anh: “Chẳng lẽ tôi lừa cậu chắc, cậu cầm đề này về đi, khi nào giải được thì hãy cầm nó đến tìm tôi.”
“Bác không sợ cháu đi hỏi người khác sao?”
Lục Trường Vĩ: “Cậu không phải người như vậy.”
Tuy rằng thời gian gặp gỡ thật sự không dài, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, ông cũng hiểu một ít về con người anh.
Kỷ Diễn gấp đề toán lại, cẩn thận cất vào túi áo sơ mi.
“Cậu về trước đi, nhớ là khi nào giải xong thì hãy đến tìm tôi.”
“Vâng ạ.”
Kỷ Diễn lái xe về, sau khi đến công ty, anh không ăn trưa mà đến thẳng phòng làm việc.
Sau khi vào phòng làm việc, anh lập tức lấy đề toán ra đặt trên bàn, với lấy cây bút trong ống đựng.
Sau khi Tiếu Mính ăn trưa về, thấy cửa phòng làm việc khép hờ nên đi tới xem thử, Kỷ Diễn đang ngồi ở bàn làm việc viết viếtgì đó.
Anh ta hơi kinh ngạc, sao hôm nay giám đốc Kỷ về sớm thế?
Nhưng Tiếu Mính cũng không quấy rầy, một lúc Kỷ Diễn sau khi Bạch Dư trở về, cô tới phòng trà pha một tách trà cho Kỷ Diễn mang vào văn phòng.
Lúc đi ra, cô ấy thần thần bí bí bước đến bên cạnh Tiếu Mính.
Tiếu Mính ngẩng đầu nhìn cô ấy với vẻ kỳ quái.
“Sao thế?”
“Anh có biết khi nãy tôi mang trà vào văn phòng đã thấy gì không?”
“Thấy gì?’
“Giám đốc Kỷ đang làm toán.”
Gần như cả bàn làm việc bị phủ kín bởi giấy nháp, nhưng câu này Bạch Dư không nói.
Làm toán?
Lúc này anh ta nhìn qua khe cửa cứ tưởng Kỷ Diễn đang phê duyệt tài liệu, thì ra là ngồi làm toán.
Nhưng mà giám đốc Kỷ ngồi giải toán làm gì nhỉ?
Tiếu Mính không hiểu, nhưng anh ta cũng biết đây không phải chuyện của mình, vì vậy nói với Bạch Dư: “Chắc là có việc gì cần đến, được rồi, cô cũng mau đi làm việc của mình đi.”
Bạch Dư gật đầu: “Ừ, tôi biết rồi, tôi đi làm việc của mình đây.”
“Ừ.”
Buổi chiều, khi Tiếu Mính bước vào văn phòng, anh ta phát hiện Kỷ Diễn vẫn đang giải đề toán mà Bạch Dư nói ban trưa.
Đừng nói là giám đốc Kỷ ngồi làm toán cả một buổi chiều nhé?
Anh ta đã theo Kỷ Diễn một thời gian rồi, nhưng chưa từng thấy vấn đề khó nào làm anh mệt mỏi đến thế, chứ đừng nói là dành một đống thời gian giải một đề toán, đã thế còn không giải được.
“Giám đốc Kỷ?”
“Có chuyện gì thế?” Kỷ Diễn còn chẳng ngẩng đầu lên.
“Đến giờ tan làm rồi ạ.”
“Ừ, cậu cứ về trước đi.”
“Vậy còn anh?”
“Cậu không cần để ý đến tôi, lát nữa tôi về sau.”
Tiếu Mính do dự một hồi, nhìn Kỷ Diễn vẫn đang tập trung giải đề toán, anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy tôi về trước đây.”
“Ừ.”
------oOo------