Cô Ấy Rất Không Vui!

Chương 72




 

 

Editor: Kỳ Giản Niệm

Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Sáng hôm sau, Tiếu Mính đi làm sớm.

Anh ta định vào phòng làm việc của Kỷ Diễn để dọn dẹp như mọi lần, nhưng lúc đẩy cửa bước vào thì thấy Kỷ Diễn đã ngồi ở bàn làm việc rồi.

Anh ta kinh ngạc mở to hai mắt, “Giám đốc Kỷ, sao hôm nay anh đến sớm thế?”

Nói xong câu này, Tiếu Mính mới cảm thấy có gì đó không đúng, không phải Kỷ Diễn đến sớm, mà là đêm qua anh không về nhà!

Anh vẫn đang mặc bộ vest hôm qua, trên bàn, dưới đất toàn là giấy nháp, rất rõ ràng, anh ngồi cả đêm để giải đề!

Kỷ Diễn viết xong con số cuối cùng rồi đặt bút xuống, lúc ngẩng đầu lên anh cảm thấy cổ của mình vô cùng nhức mỏi, bả vai cũng tê cứng, lúc này anh mới chú ý đến Tiếu Mính đang đứng trước cửa.

“Cậu đến rồi à?”

“Giám đốc Kỷ… Tối qua anh không về nhà sao?” Tiếu Mính ngập ngừng hỏi.

“Ừ.”

Kỷ Diễn gật đầu, sau đó gấp tờ giấy kia lại, bỏ vào túi áo sơ mi của mình, anh đứng dậy, cầm theo áo khoác.

Anh vừa mặc áo khoác vừa đi ra ngoài: “Tôi đi ra ngoài một lát, có chuyện gì thì cậu cứ gọi cho tôi.”

“…. Vâng.”

Lúc lên tiếng trả lời, Tiếu Mính cảm thấy có một cơn gió lướt nhanh qua mình. Khi bình tĩnh lại thì Kỷ Diễn đã ra khỏi cửa rồi.

Buổi sáng, lúc Lục Trường Vĩ đến trường thì thấy một chiếc xe đậu trước cổng trường. Tuy chiếc xe đó không có gì kỳ lạ, nhưng ông biết chủ nhân của nó là ai.

Kỷ Diễn?

Ông nhíu mày, sao mới sáng sớm mà anh đã xuất hiện ở đây rồi?

Ông bỗng nhớ tới hôm qua đã nói với anh, nếu anh giải được đề thì đến đây tìm mình. Bây giờ anh xuất hiện ở đây nghĩa là đã giải được rồi ư?

Kỷ Diên đứng thẳng người, vẻ mặt lạnh tanh, ánh mắt không chút sợ hãi, bình thản, xa cách, trên người anh lộ ra cái lạnh thấu xương của đỉnh núi tuyết. Có lẽ vì đêm qua không ngủ, cộng thêm não hoạt động quá mức, nên trông vẻ mặt anh không được tốt lắm, trong mắt còn có tơ máu.

Thế nhưng, dù trông anh như vậy, các nữ sinh vẫn liếc nhìn anh đầy ẩn ý. Nếu không phải bầu không khí xung quanh anh quá thấp, có khi đã được cả tá người vây lấy rồi.

Xe của Lục Trường Vỹ dừng lại cạnh xe Kỷ Diễn, vẻ mặt lạnh lùng của Kỷ Diễn lập tức biến mất, đáy mắt không giấu được vẻ cung kính, anh khom lưng với Lục Trường Vĩ.

“Bác trai, chào buổi sáng.”

Lục Trường Vĩ quan sát anh từ trên xuống dưới một lượt, hỏi: “Mới sáng sớm mà cậu đã đến làm gì thế?”

Tuy ông đã đoán được sơ sơ, nhưng ông vẫn không tin lắm, đúng hơn là không dám tin.

Học sinh trong trường đều biết, thầy Lục là giáo sư toán của trường, bây giờ thấy thầy Lục dừng lại nói chuyện với người đàn ông kia, rõ ràng là hai người họ quen nhau.

Họ nhớ tới lời đồn mấy ngày nay, chắc người đàn ông này chính là con rể của thầy Lục.



Dẫu phong độ ngời ngời nhưng lại là hoa đã có chủ. Mọi người chỉ đành thưởng thức chứ chẳng dám có ý gì với người ta. Người ta là con rể của thầy Lục đấy! Cướp người yêu của con gái thầy Lục rồi còn mong được tốt nghiệp chắc?

“Bác, đây là đề hôm qua bác đưa cháu.” Kỷ Diễn vừa nói vừa lấy một tờ giấy từ túi áo sơ mi ra.

Lục Trường Vĩ hỏi: “Cậu giải được rồi à?”

Kỳ Diễn đưa tờ giấy cho Lục Trường Vĩ: “Cháu đã tim được cách giải, có tổng cộng 3 cách, từ khó đến dễ.”

Lục Trường Vĩ rất kinh ngạc, ông nhận lấy tờ giấy mở ra xem.

Quả nhiên trên giấy viết ba cách giải, ông quan sát thật kỹ cả ba cách. Hai đầu lông mày vốn nhíu chặt dần giãn ra, đọc đến cuối tờ giấy, khóe môi ông không khỏi cong lên.

“Được đấy, làm rất tốt!” Lục Trường Vĩ nhìn anh bằng ánh mắt tán thưởng.

Ông phải mất gần hai tuần mới tìm được hai cách giải, mà cách thứ hai rất phức tạp. Thế nhưng anh chỉ cần 1 buổi tối đã tìm được ba cách, cách nào cũng rất rõ ràng. Thậm chí có một số chỗ ông chưa hiểu, nhưng nhìn thấy cách giải của anh thì đã hiểu ngay.

“Vậy những gì bác nói hôm qua còn tính không ạ?” Kỷ Diễn hỏi.

Khóe miệng Lục Trường Vĩ đang tươi cười bỗng cứng đờ, vừa rồi ông vui quá nên không khống chế được biểu cảm.

Nhưng đâu thể trách ông được, muốn trách thì phải trách đám học sinh kém cỏi của ông, đến cả cậu học sinh mà ông tự hào nhất cũng chỉ nghĩ được hai cách giải, mà một cách là ông giảng cho.

Thế nhưng người trước mặt ông lại tìm được 3 cách giải.

Ông không nghi ngờ đề này có phải do anh giải không, bởi vì nhìn sắc mặt của anh là biết.

Chắc là thức suốt đêm để giải đề đây mà.

Chỉ là một bữa cơm mà thôi, cũng không phải chuyện gì lớn, cùng lắm thì ăn xong đuổi anh đi, không cho anh nói mấy lời vô ích là được.

“Tất nhiên là vẫn tính.”

“Vậy chúng ta đi ăn cùng nhau ạ?” Kỷ Diễn mừng rỡ hỏi.

Lục Trường Vĩ liếc mắt nhìn anh, trông sắc mặt anh không tốt lắm, trong mắt đầy tớ máu, đến quần áo cũng chưa thay.

“Để buổi trưa rồi đi, với lại, cậu không định cứ thế này mà đi ăn cơm với tôi à?”

Nghe vậy, Kỷ Diễn cúi đầu nhìn bộ âu phục trên người mình.

“Vậy để cháu về chuẩn bị trước ạ, trưa nay cháu tới đón bác nhé?”

Lục Trường Vĩ khoát tay với anh, “Tùy cậu, tôi còn phải lên lớp đây.”

“Cháu biết rồi ạ, bác trai, hẹn gặp lại.”

Lục Trường Vĩ không đáp lời anh, ông mở cửa xe ra, cầm túi tài liệu đi vào trong trường.

Kỷ Diễn nhìn bóng Lục Trường Vĩ biến mất rồi mới lái xe rời đi.



Lục Trường Vĩ cảm thấy tính toán của mình không tồi, chỉ là một bữa cơm thôi, sẽ không có việc gì cả.

Vài lần thì không sao, nhưng dần dần, số lượng cứ tăng lên, mỗi ngày hai người đều gặp mặt, mà Kỷ Diễn cũng biết rõ khẩu vị của ông.

Ông không ngốc, ngoài người con gái của ông ra thì làm gì có ai biết rõ khẩu vị của ông như thế? Mà người nói cho anh biết chỉ có thể là cô thôi.

Hơn nữa, Kỷ Diễn đúng là một người rất biết cách nói chuyện, hơn nữa anh biết ông thích giải toán, cho nên lần nào nói chuyện với ông cũng không thể không nhắc đến đề tài này.



Ông nghiên cứu toán học nhiều năm trời, nhưng đây là lần đầu tiên gặp được người có thể thoải mái nói chuyện với mình như vậy, hơn nữa anh còn nhỏ hơn ông mấy chục tuổi.

Vốn dĩ ông không nghĩ đến tình huống này, thái độ của ông dành cho anh cũng dần thay đổi, ông phải thừa nhận rằng, chỉ số IQ của Kỷ Diễn rất cao, có thể sống chung với anh chính là một cách hưởng thụ.

Lúc đầu, Kỷ Diễn không biết nên nói chuyện từ đầu, dần dần trở nên nói chuyện thoải mái hơn.

Ông thường dẫn anh về nhà ăn cơm tối, sau khi ăn tối, hai bác cháu lại vào phòng sách vừa chơi cờ vừa nói về toán học.

Lục Hi Hòa và Thẩm Lan Du cũng thấy rõ sự thay đổi của họ, nhưng cả hai im lặng không nói gì, đợi đến lúc Lục Trường Vĩ nhận ra thì dường như mối quan hệ của họ đã không thể thay đổi nữa rồi.

Hôm nay, sau bữa tối, Lục Trường Vĩ không gọi Kỷ Diễn vào phòng sách như mọi lần mà kêu anh đi dạo với mình.

Kỷ Diễn biết, Lục Trường Vĩ muốn nhắc đến chuyện kia nên anh không từ chối, đi ra ngoài với ông.

Chập tối, màn đêm dần buông xuống, thi thoảng có cơn gió thôi qua, mát rượi, hai người cùng đi dạo quanh Thái Hồ.

Lục Trường Vĩ chắp tay sau lưng, ông do dự một lúc lâu mới nói với Kỷ Diễn.

“Kỷ Diễn, cháu thật sự không làm được yêu cầu mà bác đưa ra à?”

Kỷ Diễn nghiêm túc nhìn ông, trả lời không hề do dự.

“Đúng vậy ạ.”

Lục Trường Vĩ thấy anh trả lời chắc như đinh đóng cột, đột nhiên không biết phải nói gì.

“Bác trai, cháu biết bác lo lắng chuyện gì, cháu nghĩ không chỉ bác không muốn cô ấy nhớ lại mọi chuyện, cháu cũng vậy, cô ấy đã quên sạch mọi chuyện về cháu, như có một số chuyện, dù có cháu hay không có cháu cũng không thể nào kiểm soát được.”

“Nếu cô ấy nhớ lại thì coi như đó là số phận đi, ai cũng không cản được. Nhưng nếu chỉ vì chuyện này mà đối xử với cháu như vậy… thì thật sự không công bằng…”

Lục Trường Vĩ nhíu mày, đương nhiên ông biết làm vậy là không công bằng với anh.

“Bác biết, nhưng bác vẫn sợ.”

“Bác trai, vì sao bác không thể thay đổi suy nghĩ của mình chứ, cho dù cô ấy nhớ lại tất cả, cháu cũng sẽ giúp đỡ cô ấy hết mình, vì chúng cháu đều là người bị hại, cho nên cháu rất hiểu cô ấy, cũng sẽ bảo vệ cô ấy.”

Lục Trường Vĩ im lặng, thật ra, những lời Kỷ Diễn nói khiến ông dao động.

Trước đây, ông phản đối hai người họ ở bên nhau bởi vì hai lý do, thứ nhất, ông sợ Hi Hòa nhớ lại mọi chuyện, thứ hai, ông sợ cô nhớ lại rồi sẽ bị ảnh hưởng.

Nhưng ông đã quên mất quá khứ của Kỷ Diễn, đúng như anh nói, bởi vì anh đã trải qua những chuyện giống cô, nên so với người khác, anh càng hiểu và quý trọng cô hơn.

Ông suy nghĩ một lúc, sau đó bất đắc dĩ thở dài, nói với Kỷ Diễn: “Những gì cháu nói bác đều hiểu, hơn nữa nếu bây giờ bác đồng ý, lỡ như sau này Hi Hòa nhớ lại, không muốn ở bên cháu nữa, thì đó không liên quan gì đến bác cả.”

Kỷ Diễn biết Lục Trường Vĩ đã đồng ý, anh cực kỳ mừng rỡ, chuyện sau này chẳng ai biết trước được, hơn nữa, anh nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra, chỉ cần cô đồng ý, hai người có thể vượt qua được hết.

“Bác trai, cháu cảm ơn bác.” Anh dừng bước lại, thành khẩn cúi đầu xuống.

Lục Trường Vĩ nhìn anh một cái, “Cháu đừng vội cảm ơn bác, bài kiểm tra của cháu vẫn chưa kết thúc đâu, cháu tưởng chỉ đơn giản vậy thôi à?”

Khóe miệng Kỷ Diễn cong lên, “Bất kể là bài kiểm tra nào cháu cũng chấp nhận hết.”

 

------oOo------