Cô Ấy Rất Không Vui!

Chương 73




 

 

Editor: Kỳ Giản Niệm

Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Lục Trường Vĩ và Kỷ Diễn đã ra ngoài một lúc lâu làm Lục Hi Hòa đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài sân.

Thẩm Lan Du cắt trái cây cho cô, bà đặt trái cây lên bàn sau đó kéo cô vào nhà.

“Con cứ yên tâm đi, gần đây thái độ của ba con dành cho cậu ấy đã chuyển biến tốt hơn rồi, chắc chắn sẽ không sao đâu.”

Tuy Thẩm Lan Du nói vậy, nhưng Lục Hi Hòa vẫn không khỏi lo lắng, cô không sợ việc gì to tát, chỉ sợ việc gì không may bất ngờ xảy ra.

“Được rồi, được rồi, con đừng suy nghĩ nữa, ăn trái cây đi.” Thẩm Lan Du dùng tăm xiên một miếng táo cho cô.

Lục Hi Hòa còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng động ở ngoài sân, cô vội vàng đứng lên.

“Có phải hai người họ về rồi không?”

Nói xong, cô nhanh chóng chạy ra ngoài.

Thẩm Lan Du nhìn bóng lưng của cô, bất đắc dĩ lắc đầu, bình thường con bé này đâu phải người thiếu kiên nhẫn đâu, thế mà hôm nay lại mất bình tĩnh như vậy.

Lục Hi Hòa chạy ra cửa thì quả nhiên thấy Lục Trường Vĩ và Kỷ Diễn đang bước vào.

“Lão Lục, hai người về rồi?”

Miệng Lục Hi Hòa gọi Lục Trường Vĩ, nhưng ánh mắt lại dán chặt lên người Kỷ Diễn.

Lục Trường Vĩ cảm thấy bất đắc dĩ, con đừng thể hiện rõ ràng như vậy có được không?

Nhưng lúc này ông cũng lười trêu chọc cô, chỉ nhìn cô nói: “Ừ, về rồi đây.”

Người ta thường nói, con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, nhưng đứa con này của ông còn chưa gả đi đã vậy rồi, đúng là khiến ông mệt lòng mà.

Nói xong, ông đi qua bên người cô, bước thẳng vào phòng.

Lục Hi Hòa nhíu mày, cô nghi hoặc xoay người lại nhìn bóng dáng của Lục Trường Vĩ, sao cô thấy lão Lục có vẻ kỳ lạ ta?

Mãi đến khi Lục Trường Vĩ vào phòng rồi Lục Hi Hòa mới rời mắt đi, cô quay đầu lại, hơi sửng sốt, Kỷ Diễn đến gần cô từ lúc nào thế, suýt nữa thì cô đụng phải anh rồi.

Cô theo bản năng lùi lại hai bước, trách móc anh: “Sao anh đi mà không có tiếng động gì thế?”

Kỷ Diễn cong môi: “Đâu phải tại anh đi không tiếng động, là do em mải suy nghĩ quá đấy.”

Lục Hi Hòa nhấp môi một cái, “Thật sao?”

“Ừ.”

“Thôi được rồi, không nhắc chuyện này nữa, anh và lão Lục ra ngoài nói gì thế, thái độ của lão Lục thế nào?”

Kỷ Diễn nhìn cô, ánh mắt bỗng trở nên phức tạp, môi mỏng mím chặt, muốn nói lại thôi.

Trái tim Lục Hi Hòa lập tức nhảy lên cổ họng.

Anh… biểu cảm này của anh là có ý gì?

Cô mấp máy môi, gian nan hỏi, “… Có phải lão Lục không…”

“Đồng ý.”

“Hả?”

Đầu óc Lục Hi Hòa trống rỗng, mất một lúc lâu mới phản ứng kịp, anh vừa nói gì?

… Đồng ý?

Đồng ý!



Nếu lão Lục đã đồng ý thì biểu cảm vừa rồi của anh là sao chứ? Nhất định là anh cố ý, cố ý dọa cô! Trêu cô!

Cẩn thận suy nghĩ xong, cô dưa tay đấm lên ngực anh một cái.

“Kỷ Diễn!”

Thấy dáng vẻ thẹn quá hóa giận của cô, Kỷ Diễn nhanh chóng nắm lấy tay cô, bao bọc trong lòng bàn tay của mình.

“Trêu em thôi mà.”

“Nào có ai trêu như anh chứ! Suýt nữa hù chết em rồi!”

“Anh sai rồi, lần sau nhất định sẽ không trêu em như vậy nữa.”

Lục Hi Hòa cắn môi, nhìn vẻ mặt dịu dàng của anh, cả nụ cười lưu luyến kia khiến cô không có sức chống cự, cuối cùng đành tha cho anh.

Hơn nữa, hiện tại lão Lục đã đồng ý rồi, trong lòng cô cực kỳ vui mừng, tảng đá lớn nhất cuối cùng cũng rơi xuống.

Thấy cô cắn môi, ánh mắt dịu dàng của Kỷ Diễn chợt thay đổi, anh ôm bả vai cô, cúi người tiến gần đến môi cô.

Lục Hi Hòa thấy anh tiến lại gần, lúc môi anh sắp chạm môi mình, cô theo bản năng nghiêng đầu tránh, đôi môi ấm áp của anh liền chạm vào gò má cô.

Anh nhìn cô đầy khó hiểu, Lục Hi Hòa nhìn anh cười, giải thích: “Chúng ta vẫn đang đứng trước cửa nhà đấy, để người khác thấy thì không hay đâu.”

Kỷ Diễn chớp mặt một cái, anh đứng thẳng người, nghiêng đầu nhìn về phía cổng, cuối cùng cũng không tiếp tục nữa.

Lục Hi Hòa cười, đẩy anh ra ngoài, “Không còn sớm nữa, anh mau đi về đi.”

Bởi vì trước đây lão Lục không đồng ý chuyện của hai người nên thời gian này cô thường ở nhà, tuy bây giờ lão Lục đã đồng ý, nhưng cô cũng không thể lập tức về cùng Kỷ Diễn được.

Lục Trường Vĩ nói với Thẩm Lan Du quyết định của mình.

Thẩm Lan Du cũng tán thành, có khi bà còn đồng ý trước cả ông rồi, thời gian này, bà có thể nhìn thấy biểu hiện của Kỳ Diễn, thậm chí bà còn nghĩ, ngoại trừ Kỷ Diễn ra thì không ai xứng với Hi Hòa nhà bà cả.

Có lẽ là vì hai người quá lo lắng cho Hi Hòa, muốn bảo vệ con bé thật tốt, nhưng lại xem nhẹ suy nghĩ của con bé, nếu đang sống ở hiện tại, thì cần gì phải bận tâm đến những chuyện phiền não ở tương lai chứ?

Hơn nữa, anh cũng không hề có lỗi trong chuyện kia, anh cũng giống họ, đều là người bị hại, nếu không phải lúc đó anh kịp thời ôm Hi Hòa ra khỏi xe, thì mọi chuyện sẽ ra sao?

Hi Hòa thích anh, anh cũng thích Lục Hi Hòa, hai đứa đều có tình cảm với nhau, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, bà tin chắc anh có thể giải quyết được.

“Em tán thành quyết định của anh.” Thẩm Lan Du dịu dàng nói.

“Lan Du, cảm ơn em.”

Thẩm Lan Du cười, “Giữa chúng ta mà còn phải nói cảm ơn à?”

Lục Trường Vĩ cũng cười, đúng lúc Lục Hi Hòa đi vào nhà.

Cô nhìn Lục Trường Vĩ và Thẩm Lan Du ngồi trên ghế sofa, giây tiếp theo liền chạy đến chỗ họ, ôm cổ Lục Trường Vĩ.

“Lão Lục, con cảm ơn ba.”

Lục Trường Vĩ bất đắc dĩ nhìn Lục Hi Hòa ôm cổ mình, sức cô quá lớn khiến ông không chịu nổi, vội đưa tay ra sau vỗ lưng cô.

“Còn không mau buông tay ra, con bao nhiêu tuổi rồi thế hả?”

Lục Hi Hòa lắc đầu, “Không buông, không buông, mặc kệ con bao nhiêu tuổi thì vẫn là con gái của ba mà, không phải sao?”

“Con nhỏ này, cậu ta nói cho con biết rồi à?”

“Vâng.” Lục Hi Hòa gật đầu.

Lục Trường Vĩ yêu thương vuốt ve gáy cô.

Trông cô thật sự rất vui, làm một người cha, nhìn thấy con gái mình vui vẻ đã là hạnh phúc rồi, ông chỉ hy vọng quyết định này của mình là chính xác.

____

Lục Hi Hòa vẫn ở nhà cho đến khi 《Linh Lung》bắt đầu quay.

Chiều nay, Lâm Lượng tới một mình, Thái Nguyệt và Doanh Doanh thì qua chung cư thu dọn đồ đạc giúp cô.



Có lẽ Lục Hi Hòa là nữ diễn viên bản lĩnh nhất giới giải trí năm nay, kết thúc hợp đồng trong hòa bình thì không nói, còn dẫn theo cả quản lý và hai trợ lý của mình, đã thế công ty cũ còn không dám nói gì.

“Chuẩn bị xong rồi à?” Lục Trường Vĩ hỏi.

Lục Hi Hòa nhìn thoáng qua vali của mình, “Xong rồi ạ.”

Cô cũng không có nhiều đồ cần dọn lắm, bởi vì đa số đồ đạc của cô đều ở chỗ Kỷ Diễn, mà họ đã giúp cô thu dọn rồi, chắc một lúc nữa sẽ mang tới đây cho cô.

“Vậy thì tốt.” Lục Trường Vĩ gật đầu rồi quay đầu hỏi, “Sao đám Kỷ Diễn còn chưa tới?”

“Đang trên đường rồi ạ, chắc sắp tới nơi rồi ba.”

“Ừ.”

Bộ phim này dự định quay hơn ba tháng, hơn nữa còn có rất nhiều bối cảnh nên sẽ không ở một nơi cố định, có lẽ ba tháng này cô phải chạy đi chạy lại khá nhiều nơi.

Ít nhất ba tháng này bọn họ không thể gặp mặt được.

“Con nhớ phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy biết chưa?”

“Vâng ạ, mà con có ở một mình đâu ba, đoàn làm phim rất đông người, còn có Doanh Doanh và Lượng Tử, ba không cần lo lắng đâu.”

“Ừ, được.”

“Chị Hi, giám đốc Kỷ tới rồi.” Giọng nói của Lâm Lượng ở ngoài vang lên.

Hai người đi ra xem, quả nhiên nhìn thấy xe của Kỷ Diễn.

Kỷ Diễn dừng xe bên cạnh xe bảo mẫu của Lục Hi Hòa, phía sau anh là đám người Tiếu Mính.

“Bác trai.” Kỷ Diễn lễ phép chào hỏi Lục Trường Vĩ.

“Giáo sư Lục.”

Lục Trường Vĩ cũng gật đầu với họ, “Tới rồi à?”

“Vâng ạ.”

“Vậy được rồi, mấy đứa mau chóng dọn đồ đi, đừng để trễ chuyến bay.”

“Vâng ạ.”

Mấy người bọn họ tranh thủ chuyển đồ từ cốp xe Kỷ Diễn qua xe bảo mẫu, nếu không lúc tới sân bay toàn người là người, sợ rằng không chuyển kịp.

Sau khi chào tạm biệt Lục Trường Vĩ, lúc này bọn họ mới rời đi.

Đồ của Lục Hi Hòa để hết trong xe bảo mẫu, nhưng cô lại ngồi xe Kỷ Diễn.

Sau khi tới sân bay, Lâm Lượng và Tiếu Mính đưa hành lý đi ký gửi trước, Thái Nguyệt và Doanh Doanh cũng đi vào phòng chờ trước, thứ nhất là do bên cạnh cô đã có Kỷ Diễn, thứ hai là nếu đi chung sẽ dễ gây chú ý, sợ bị nhận ra.

Lúc này Lục Hi Hòa vẫn ngồi trên xe Kỷ Diễn, anh đang tự tay đội mũ đeo khẩu trang cho cô, lúc anh đang chuẩn bị đeo khẩu trang với đội mũ, cô đưa tay ngăn anh lại.

Kỷ Diễn khó hiểu, “Sao thế em?”

Một tay Lục Hi Hòa giữ chặt ống tay áo anh, một tay chỉ về môi mình.

“Sắp phải đi rồi, chẳng lẽ anh không định hôn em một cái à?”

Từ rất lâu trước kia, Kỷ Diễn đã thay kính xe thành loại đặc biệt, chỉ nhìn được từ bên trong, ở ngoài mà nhìn vào sẽ không thấy gì cả.

Cô vừa dứt lời, ánh mắt người đàn ông bỗng trở nên sâu thẳm, anh đã nhịn lâu lắm rồi, câu này của cô chẳng khác nào mở cửa xả lũ, anh giữ gáy cô, hôn thật sâu.

Lục Hi Hòa không nhịn được mà khẽ kêu một tiếng, kích thích nụ hôn của người đàn ông trở nên sâu hơn, đầu lưỡi cạy mở khớp hàm của cô, cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại kia, dùng sức mút vào rồi cọ xát, cố tình làm bậy.

Nếu tính kĩ thì đã rất lâu rồi hai người không thân mật như vậy, nụ hôn của anh vô cùng mạnh mẽ, Lục Hi Hòa cũng cố gắng hết sức để phối hợp với anh, bàn tay mềm mại ôm lấy anh, mười ngón tay đan xen vào mái tóc của anh, dây dưa quên mình.

 

------oOo------