Cô Hầu Gái Của Vương Thiếu Gia

Chương 64: Có phải cái gì cũng tùy ý của tôi?




Mạc Thiên chỉ biết cười nhạt chữa ngượng, bàn tay cầm điện thoại hạ thấp xuống.

Anh ta cảm thấy, bản thân như vừa bị Vương Gia Vỹ chơi khăm vậy.

“Mạc Thiên, chúng ta chụp bằng camera trước cũng được.”

Tô Thư Uyển kéo tay Mạc Thiên, sau đó lấy điện thoại chỉnh chế độ selfie, chụp hình cùng anh ta.

Nhìn thấy nụ cười tỏa nắng giòn tan của Tô Thư Uyển, khác hẳn với dáng vẻ hơi gượng gạo khi chụp hình cùng với hắn, trong lòng Vương Gia Vỹ nổi lên một cục tức to đùng.

Vừa mới chụp được một tấm ảnh, cô đã bị hắn nắm lấy cổ tay, lôi mạnh ra chỗ khác.

“Chúng ta còn phải đến vài chỗ nữa để khảo sát, nhanh lên đi.”

Trên xe ô tô, Vương Gia Vỹ trừng mắt nhìn Tô Thư Uyển, nhưng lại không nói gì mà kéo dây an toàn cài lên cho cô.

Hắn lái xe tốc độ chậm, đi lòng vòng quanh khu vực này, sau cùng dừng lại ở một quán ăn bên đường.

Hôm nay tiết trời đặc biệt ấm hơn mọi ngày. Gần trưa, không khí dịu lại, gió cũng không còn thổi mạnh như buổi sáng sớm.

Ở đây có nhiều quán ăn chuyên phục vụ ẩm thực của địa phương, mang đậm hương vị món ăn phương Bắc. Đó cũng là một trong những điểm mà Vương Gia Vỹ rất thích ở thành phố Đông An này.

Sau khoảng thời gian hòa mình với thiên nhiên, được thưởng thức những món ăn ngon, lạ miệng, khách du lịch hẳn sẽ rất thích thú.

Khai vị bằng món súp óc heo trứng bắc thảo, tiếp đến họ dùng món chính, có móng giò heo hầm tiêu xanh, thêm vào vài gia vị thuốc Bắc và cá chép giòn xối mỡ, được chế biến theo công thức đặc biệt.

Tất nhiên không thể thiếu một thố cơm trắng còn nghi ngút khói.

“Thư Uyển, để anh lấy cá cho em.”

Cá chép rán nguyên con, Mạc Thiên cẩn thận đeo bao tay mà quán ăn chuẩn bị, tách một mảng lớn, gỡ hết xương để sang một bên. Vương Gia Vỹ thấy thịt cá trắng tinh đặt ngay trước mắt, thêm bát nước chấm pha vừa miệng, liền cầm đũa lên gặp một miếng.

Ngay tức khắc bị Mạc Thiên chặn lại.

“Anh muốn ăn thì tự mình làm đi?”

Không ai chịu nhường ai, cuối cùng Mạc Thiên đem hết thịt cá mình vừa gỡ ra, bỏ vào bát của mình và Tô Thư Uyển.

Vương Gia Vỹ hừ nhẹ một tiếng, rõ ràng cái tên đó đang trả thù chuyện ở cánh đồng hoa đây mà.

“Mạc Thiên, anh ăn đi. Em tự mình gắp ăn là được rồi.”

Tô Thư Uyển khó xử, nuốt khan nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện mình đầy dè chừng. Chẳng hiểu vì sao, mỗi lần Mạc Thiên tỏ ra quan tâm Tô Thư Uyển, cô lại thấy chột dạ trước mặt Vương Gia Vỹ.

Ăn no, ba người nghỉ ngơi ở trong xe. Mạc Thiên không chợp mắt, anh ta ngồi nhìn Tô Thư Uyển thông qua lớp kính cường lực.

Buổi chiều là một trải nghiệm quanh khu chợ lớn ở vùng này. Thành phố Đông An cận kề với một tỉnh giáp biển, cho nên hải sản nơi này khá phong phú, lại tươi ngon, bổ rẻ.

“Muốn ăn cái gì?” Vương Gia Vỹ hỏi Tô Thư Uyển.

“Tùy ý anh thôi.”

“Có phải cái gì em cũng muốn tùy ý của tôi?” Hắn nhíu mày hỏi lại.

Tô Thư Uyển nhìn Vương Gia Vỹ, không biết phải nói thế nào.

Cô nhớ những ngày đầu tiên bản thân bước chân vào nhà họ Vương đã được dặn phải tuyệt đối nghe theo lời Vương Gia Vỹ.

Dù nó có là điều vô lý đi chăng nữa.

Bây giờ, hắn lại muốn hỏi ngược lại ý kiến của cô sao?

Tô Thư Uyển thở dài, tiếp tục cùng Mạc Thiên chọn mực ống.

Họ quay về nhà đã hơn sáu rưỡi chiều. Trời lạnh, nơi này lại chỉ có một phòng tắm. Ba người là khách, dĩ nhiên phải nhường cho vợ chồng chủ nhà đi tắm trước.

Tô Thư Uyển vào bếp nấu nướng, sau đó cùng mọi người dùng bữa tối.

“Anh vừa đun nước xong, Thư Uyển, em tắm trước đi.”

Mạc Thiên cùng cô rửa bát, trong khi Vương Gia Vỹ chẳng động tay vào bất cứ việc gì. Anh ta còn tranh thủ nấu nước nóng cho Tô Thư Uyển tắm cho khỏi lạnh.

“Anh tắm trước đi, em còn có việc cần làm.” Cô từ chối.

Phần vì thấy ngại để Mạc Thiên giúp đỡ, phần vì cô phát hiện từ chiều đến giờ, Lý Mộc Hương đã gọi cho mình tận năm, sáu cuộc điện thoại.

Lẽ nào Tô gia đã xảy ra chuyện gì?

Từ khi bị Tô Trác hất nồi cháo nóng vào người, Tô Thư Uyển đã dặn lòng không được để bản thân yếu mềm nữa, vậy mà…

Cô vẫn không thể ngừng để ý đến cái người được gọi là cha đó.

“Em phải đi gọi điện thoại, có lẽ sẽ không nhanh lắm đâu.”

Tô Thư Uyển nhìn Mạc Thiên, nói tiếp:

“Cho nên anh đi tắm trước đi.”

Một lát nữa cô sẽ đun một ấm nước khác để tắm.

Ngồi trên chiếc giường nhỏ trong căn nhà kho cũ, Tô Thư Uyển bấm số gọi cho Lý Mộc Hương.

Chưa đến ba giây, bà ta đã bắt máy.

Lại là tiếng khóc lóc, trách cứ và than vãn.

Hóa ra, bà ta muốn moi tiền từ Tô Thư Uyển, cho nên mới mặt dày gọi cho cô tận năm, sáu cuộc.

“Tôi làm gì có tiền? Bà đã quên đến cái thân của tôi còn bị các người đem đi gạt nợ sao?”

Tô Thư Uyển thật sự muốn tắt máy, nhưng Lý Mộc Hương lại không để cô yên. Bà ta đánh vào điểm yếu của cô, đem Tô Trác ra làm cái cớ.

“Không phải mày được thiếu gia nhà họ Vương yêu thích lắm sao? Chút tiền thôi mà, mày nghĩ cách vòi vĩnh từ cậu ta đi. Tô Thư Uyển, nói cho mày biết mấy hôm nay Tô Trác ông ấy ho nhiều lắm. Trong nhà hết tiền rồi, thuốc của ông ấy cũng đừng hòng lấy được.”