Cô Hầu Gái Của Vương Thiếu Gia

Chương 65: Vương gia vỹ, anh đừng làm loạn!




Tiếng thở dài bất lực thoát ra từ miệng Tô Thư Uyển. Không còn cách nào khác, cô chỉ đành gọi cho một bạn học khá thân thiết ở trường, nhờ cô ấy chuyển tiền cho Lý Mộc Hương giúp mình.

“Cảm ơn cậu Minh Anh! Học kỳ sau gặp lại ở trường, tớ sẽ gửi lại tiền cho cậu.”

Đặt chiếc điện thoại xuống chiếc giường, Tô Thư Uyển ngồi thu mình lại một góc, vùi mặt vào cánh tay đặt trên hai đầu gối liên tiếp thở dài. Cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt của Lý Mộc Hương, bà ta vẫn không ngừng tìm cách chèn ép cô. Cảm giác này… thật bất lực!

Tô Thư Uyển ngủ thiếp đi, mười mấy phút trôi qua mới bừng tỉnh lại. Cô vuốt mặt cho tỉnh táo, rồi xuống dưới bếp đun nước để tắm.

Chẳng ngờ nước nóng đã ở sẵn trong ấm, có lẽ ban nãy Mạc Thiên tắm xong đã đun thêm một ấm nước khác cho Tô Thư Uyển.

Rót nước nóng vào chậu trong nhà tắm, cô xả thêm nước lạnh để điều chỉnh nhiệt độ nước cho phù hợp. Sau đó, Tô Thư Uyển quay về phòng lấy quần áo.

Lần nữa vào trong nhà tắm, cô đóng cửa, xoay người định treo đồ lên giá treo thì nhìn thấy Vương Gia Vỹ.

“Á... aaa!” Tô Thư Uyển hét lên thất thanh vì ban đầu nghĩ mình gặp tên biến thái nào đó.

Nhà tắm sử dụng bóng đèn dây tóc, ánh sáng phát ra màu vàng nhạt, mờ mờ ảo ảo. Tô Thư Uyển bị Vương Gia Vỹ bịt chặt miệng, lúc này cô mới mở to mắt, nhìn vào gương mặt của người đàn ông kia.

“Ưm…” Cô cắn nhẹ vào lòng bàn tay hắn.

Vương Gia Vỹ buông tay ra, sau đó ép sát Tô Thư Uyển lại phía cánh cửa.

“Anh vào đây làm gì? Bây giờ tôi phải tắm.”

“Còn làm gì nữa? Tôi cũng muốn tắm. Hay là… tôi với em tắm cùng nhau đi?”

Vương Gia Vỹ dứt lời, Tô Thư Uyển còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng gọi bên ngoài.

“Thư Uyển, em đang ở trong đó sao?”

Tô Thư Uyển nghe thấy giọng nói của Mạc Thiên, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hiện tại cô và Vương Gia Vỹ đang ở trong một căn phòng tắm chật hẹp, dù vẫn đang minh bạch nhưng rất sợ người khác nhìn thấy.

Hô hấp nhẹ nhẹ, Tô Thư Uyển im lặng, mong người ở ngoài kia không nghe thấy tiếng động mà đi mất.

“Thư Uyển, Thư Uyển…”

“Có chuyện gì ở trong đó sao?”

Mạc Thiên tiếp tục hỏi, anh ta lo lắng Tô Thư Uyển đã xảy ra chuyện trong nhà tắm. Rõ ràng vừa nghe thấy tiếng hét của cô, nhưng giờ lại im thiêm thiếp. Hay là… cô ngất xỉu rồi?

Trong này, Vương Gia Vỹ bắt đầu giở trò. Một tay hắn luồn vào bên trong da thịt mềm mại của Tô Thư Uyển, sờ mó lung tung. Tay còn lại, hắn chẳng tốn tí sức lực nào mà gỡ chiếc áo sơ mi trên người cô xuống.

“Vương Gia Vỹ, anh đừng làm loạn!”

Suýt chút nữa Tô Thư Uyển đã hét toáng lên, nhưng chút ý thức cuối cùng đã nhắc nhở cô rằng Mạc Thiên đang đứng ở ngay bên ngoài.

Mạc Thiên không nghe được câu nói của Tô Thư Uyển, nhưng lại nghe thấy tiếng động từ cánh cửa nhà tắm.

“Thư Uyển, vừa nãy anh nghe thấy tiếng hét của em. Đã xảy ra chuyện gì sao? Nếu em còn không lên tiếng, anh… anh xông vào bên trong đó.”

Tô Thư Uyển giật mình cả kinh, vội vàng lên tiếng:

“Mạc Thiên, là em, Thư Uyển đây. Em không sao cả!”

Cô vừa dứt câu, chiếc áo lót ren trên người cũng rơi xuống đất.

Vương Gia Vỹ há miệng, cúi thấp người ngậm lấy một bên ngực. Tô Thư Uyển phản kháng đẩy hắn ra, nhưng vẫn như những lần khác, sức lực của cô đối chọi với hắn như lấy trứng chọi với đá, mọi sự cố gắng đều trở nên công cốc.

Tay của Vương Gia Vỹ đã trượt xuống phía dưới từ bao giờ. Mấy đầu ngón tay nhanh nhẹn mở nút quần của Tô Thư Uyển, kéo luôn chiếc khóa rồi lôi tuột quần xuống tận mắt cá chân của cô.

“Đừng mà…”

“Thư Uyển, em làm sao thế?” Mạc Thiên gấp gáp gõ cửa.

Đại não Tô Thư Uyển căng lên hết cỡ. Bên trong là Vương Gia Vỹ, ngoài kia lại là Mạc Thiên, cô như bị kẹp giữa, bị hai người họ chèn ép đến tức nghẹn.

Bàn tay đặt trên đùi cô không ngừng sờ mó, dần dà tiến đến vùng tam giác nhạy cảm, len lỏi vào trong quần lót của Tô Thư Uyển.

Bên dưới tiết dịch nhờn, càng thuận lợi cho ngón tay Vương Gia Vỹ đi vào. Tô Thư Uyển cảm giác được hơi lạnh chờn vờn khắp cơ thể. Cô co rúm cả người, bàn tay giữ lấy cánh tay Vương Gia Vỹ.

“Mạc Thiên, em không sao.” Cô nuốt khan, lặp lại câu nói ban nãy.

Đầu óc quay cuồng, Tô Thư Uyển cố gắng định thần, bỏ qua những hành động càn cỡ của Vương Gia Vỹ, hắng giọng nói tiếp:

“Vừa nãy trong phòng tắm có một con gián làm em giật mình. Bởi vì bất ngờ nên mới hét lên.”

“Vậy sao? Thư Uyển, hay là em mở cửa, anh vào trong giúp em bắt nó đi.”

“Không… không cần.” Cô hít sâu một hơi móng tay bấu vào tấm lưng Vương Gia Vỹ. Cơ đùi bên dưới kẹp chặt lấy cổ tay hắn.

Mạc Thiên lại gõ nhẹ cánh cửa, Tô Thư Uyển nói:

“Em đuổi nó đi rồi. Hơn nữa em đã cởi quần áo ra. Anh vào trong… không tiện đâu.”

“À…” Mạc Thiên thở nhẹ, ngước lên nhìn vào cánh cửa một lúc, đến khi nghe thấy tiếng từ vòi nước chảy nhè nhẹ thì mới yên tâm được.

“Vậy em tắm đi, anh đi đây.”

Vốn định đứng ở bên ngoài đợi Tô Thư Uyển, nhưng Mạc Thiên nghĩ làm như vậy có chút kỳ quặc, lại sợ cô ngại nên trở về phòng của mình.