Cô Hầu Gái Của Vương Thiếu Gia

Chương 66: Phải gọi là si mê!




Mạc Thiên đi khỏi, bên trong nhà tắm, Vương Gia Vỹ đã cởi hết quần áo trên người mình xuống. Tô Thư Uyển lùi lại phía sau, xấu hổ đưa tay che mặt.

“Gia Vỹ, anh… anh mau ra ngoài đi.”

Vốn tưởng Vương Gia Vỹ chỉ nói đùa, bởi vì ban nãy có Mạc Thiên ở đây nên mới bày trò kích thích cô. Ngờ đâu hắn làm thật, bây giờ đã cởi bỏ hết quần áo trên người.

“Tôi bảo là tắm chung. Vừa nãy em cũng nghe thấy rồi mà?” Hắn cười tinh quái, chầm chậm bước đến chỗ Tô Thư Uyển.

Bàn tay đang che chắn trước mặt bị Vương Gia Vỹ gỡ ra, ngay tức khắc tầm mắt Tô Thư Uyển hướng xuống dưới, lại vô tình chạm phải chỗ nhạy cảm kia, không khỏi khóc than trong lòng.

Biến thái! Vương Gia Vỹ sao lại có thể biến thái đến mức này!

“Gia Vỹ, anh đừng như vậy…” Tô Thư Uyển cuống quýt cầu xin hắn.

Quần áo của Tô Thư Uyển cũng đã cởi ra hết, cô phải tắm nhanh để ra ngoài, nếu không sẽ cảm lạnh mất.

Vương Gia Vỹ vẫn rất bình tĩnh, trên môi treo một nụ cười ma mị. Hắn múc nước ấm xối lên người Tô Thư Uyển, một tay còn lại vịn vào vai cô làm điểm tựa.

“Không phải em đã nói tùy ý tôi rồi sao? Tô Thư Uyển, từ giờ trở đi, em chính thức trở thành bạn gái của tôi.”

“Anh…” Tô Thư Uyển cứng họng.

Hơi thở dồn dập, cô cố gắng đè nén cơn tức giận trong lòng, nói lý với hắn:

“Vương Gia Vỹ, anh như vậy là rất ngang ngược.”

“Là em dung túng cho tôi ngang ngược!” Vừa nói, Vương Gia Vỹ vừa cho sữa tắm vào lòng bàn tay, xoa đều để tạo bọt.

Tô Thư Uyển chắc chắn thích hắn. Vương Gia Vỹ cảm nhận được điều này, chỉ là cô gái kia quá nhút nhát, một chút chủ động cũng không có.

Cho nên, hắn phải tự mình đẩy nhanh mối quan hệ giữa hai người.

“Thư Uyển, tôi thích em.”

Lời nói nhẹ tựa lông vũ nhưng lại khiến trái tim Tô Thư Uyển đập thình thịch. Cô mơ màng xác nhận lại cảm nhận của mình với Vương Gia Vỹ một lần cuối. Rốt cuộc, cô có thích hắn không?

Vương Gia Vỹ từng làm cô khổ sở, cũng từng hạ thấp lòng tự trọng của cô. Nhưng mà, nghĩ đến những lúc hắn đứng ra giúp đỡ, che chở cho mình, lồng ngực Tô Thư Uyển lại dâng lên một cảm giác ấm áp.

Hay là cứ thử một lần mặc kệ tất cả, nghe theo cảm xúc của bản thân, mở lòng mình đón nhận một tình yêu tưởng chừng như viển vông, vô nghĩa.

Dù có ngắn ngủi cũng được, ít nhất không phải day dứt thêm nữa.

“Nếu em không đồng ý, anh sẽ dễ dàng bỏ qua sao?”

Lời nói vu vơ thêm cách xưng hô khác lạ của Tô Thư Uyển khiến Vương Gia Vỹ nhận ra cô đã chấp nhận hắn.

Bàn tay to lớn đầy bọt sữa tắm thoa lên khắp cơ thể cô. Vương Gia Vỹ hơi nghiêng đầu, gương mặt đẹp như tạc tượng đắm chìm trong đôi mắt đen láy của Tô Thư Uyển.

“Tất nhiên là không thể!”

Trên đời chưa có một thứ gì Vương Gia Vỹ muốn mà không có được. Nhưng ngoại lệ đối với cô gái này, hắn chọn cách kiên nhẫn, không phải dứt khoát chiếm đoạt.

“Thế nào? Dễ chịu không?”

Lần đầu tiên Vương Gia Vỹ phục vụ người khác tắm, mát xa, xối nước, thậm chí còn ngồi xuống kỳ chân cho Tô Thư Uyển.

“Gia Vỹ, anh đừng…”

“Tôi thích làm như vậy.”

Cứ thế, hai người tắm cho nhau. Rất nhanh, Tô Thư Uyển đã khoác chiếc áo sơ mi mới lên người. Chỉ là cô mới mặc quần lót, chưa kịp xỏ quần jeans bên ngoài đã bị Vương Gia Vỹ nhấc bổng lên, đẩy cửa chui đầu ra ngoài.

“Đừng mà…”

Hành động tùy hứng của hắn làm cho trái tim Tô Thư Uyển như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Dưới thân cô không có mảnh vải che thân, lại bị Vương Gia Vỹ ôm chặt. Nếu người khác đi ngang qua thấy được, cô thật không biết trốn mặt vào đâu nữa.

“Ngoan, ở bên ngoài không có ai cả.”

Vương Gia Vỹ rất nhanh đã ôm Tô Thư Uyển về căn phòng nhỏ. Cánh cửa vừa đóng lại, hắn đã đặt cô dựa vào bức tường phía sau, mặt dán sát vào gương mặt Tô Thư Uyển, trao cho cô một nụ hôn thật nồng.

Đầu lưỡi dây dưa trên đôi môi căng mọng, rồi cẩn thận tách hai cánh hoa đỏ hồng, chui vào sâu bên trong. Lưỡi hắn cuốn lấy chiếc lưỡi mềm của Tô Thư Uyển, uốn éo trêu đùa.

Chiếc miệng nhỏ phát ra âm thanh chóp chép, Tô Thư Uyển “ưm” nhẹ vài tiếng, cánh tay choàng qua cần cổ Vương Gia Vỹ, mới đầu còn bị hắn kiểm soát, dần dần lại đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào của hai người, mê man không cách nào thoát ra được.

Tô Thư Uyển kiễng chân, hôn nhẹ lên chóp mũi của Vương Gia Vỹ. Nụ hôn sâu làm cô thở hổn hển, vạt áo sơ mi bị kéo lên cao, để lộ chiếc quần lót ren màu đen ở bên trong vô cùng quyến rũ.

“Cái miệng nhỏ của em, thật khiến người ta say mê đắm đuối.” Vương Gia Vỹ đưa ngón tay quệt nhẹ vết nước bọt trên miệng cô, ngậm lấy.

Người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy rất bẩn, nhưng đối với người đem đến cho ta cảm giác rung động, thì có lẽ đây chính là thứ mùi vị thơm ngon nhất trên đời.

Tô Thư Uyển nhìn hắn, hai mắt long lanh phủ một tầng nước mỏng. Ngay lúc này cô chỉ muốn khen Vương Gia Vỹ thật dẻo miệng!

“Anh thật sự thích em sao?” Cô bất giác hỏi.

Vương Gia Vỹ gật đầu, hành động của hắn chưa đủ để chứng minh hắn dành sự quan tâm đặc biệt đến cho Tô Thư Uyển nhiều đến nhường nào sao? Từ trước đến giờ, hắn chưa từng đối xử với một cô gái nào tốt như vậy.

“Rất thích! Phải gọi là si mê.”

“Này, có phải em bỏ bùa tôi rồi đúng không?” Vương Gia Vỹ cắn nhẹ vào vành tai Tô Thư Uyển, lời nói ngọt lịm bên tai cô như trộn chung với đường.

Bàn tay hắn như con rắn trườn bò vào cổ áo Tô Thư Uyển, quét qua phần xương quai xanh mê động lòng người. Chẳng mấy chốc, Vương Gia Vỹ đã gỡ từng chiếc nút trên áo sơ mi của Tô Thư Uyển, cho đến chiếc nút áo cuối cùng thì bị cô nắm chặt cổ tay lại.

Tô Thư Uyển ngước lên nhìn hắn, giọng nói đứt khoảng mang theo chút gấp gáp:

“Gia Vỹ, chúng ta về giường đi.”