Cô Hầu Gái Của Vương Thiếu Gia

Chương 73: Tính chuyện chung thân đại sự cả đời




Vương Gia Vỹ trở về phòng đọc sách, xử lý đống công việc ở Vương thị trong ba ngày nghỉ đi công tác.

Bên ngoài phòng khách, Vương phu nhân vừa ngồi ăn trái cây vừa xem tin tức truyền hình. Ban đầu bà còn chăm chú, sau đó lại nghĩ đến chuyện của Vương Gia Vỹ mà sao nhãng.

Con trai bà năm nay đã hai mươi sáu tuổi rồi, việc chung thân đại sự cả đời cũng nên tính tới.

Vương phu nhân cầm điện thoại, tìm kiếm trang cá nhân của Hàn Chiêu Dao trên mạng xã hội.

Những năm cô ấy du học, mọi hoạt động bên nước ngoài đều đăng tải lên mạng xã hội. Vương phu nhân cũng theo dõi trang cá nhân của Hàn Chiêu Dao, càng nhìn người con gái này, bà càng thích.

Nói gì thì nói, Châu Viên Cầm vẫn muốn tác thành Hàn Chiêu Dao với con trai bà.

“Quản gia Thẩm, bà vào gọi Gia Vỹ ra ngoài đây một lát đi.”

Mười phút sau, hắn đã có mặt ngoài phòng khách.

“Mẹ có chuyện gì muốn nói với con sao?” Bộ dạng vô cùng gấp gáp.

Vương phu nhân chỉ vào chỗ bên cạnh mình, từ tốn nói:

“Ngồi xuống trước đã.”

Hắn sao phải vội như vậy chứ?

Vương Gia Vỹ ngồi xuống, Châu Viên Cầm bèn phẩy tay gọi Tô Thư Uyển, bảo cô mau đi pha một bình trà mộc lan.

“Mẹ nói đi?”

“Gia Vỹ, con nhìn Chiêu Dao này. Con bé mặc đồ cử nhân thật xinh xắn.” Bà chỉ tay vào màn hình điện thoại.

Vốn tưởng lần trước Vương Gia Vỹ nói như vậy thì Châu Viên Cầm đã hiểu ý hắn rồi, ai ngờ bà vẫn không từ bỏ ý định.

“Mẹ à, lần trước không phải con đã nói rõ rồi sao? Mẹ đừng cố chấp như vậy nữa.”

Bị con trai tỏ thái độ khó chịu, Vương phu nhân vẫn kiên nhẫn nói:

“Con nhìn Chiêu Dao đi, vừa xinh đẹp vừa giỏi giang. Mẹ thấy ai cưới được con bé hẳn phải có phúc đức lắm. Vương Gia Vỹ, nhà chúng ta với nhà họ Hàn thân nhau như vậy, sao con không nắm bắt cơ hội?”

Bà còn nhớ lúc nhỏ Hàn Chiêu Dao còn thường xuyên cùng Hàn Lĩnh sang đây chơi với Vương Gia Vỹ, cho nên hai người cũng đâu xa lạ gì? Dạo trước Châu Viên Cầm đã nói chuyện với cha mẹ Hàn Lĩnh, họ cũng rất ưng bụng mối lương duyên này. Nếu Vương Gia Vỹ và Hàn Chiêu Dao thành một đôi thì còn gì bằng?

Đúng lúc Tô Thư Uyển pha trà xong, mang lên rót cho Châu Viên Cầm.

Bà thấy Vương Gia Vỹ vẫn còn chưa thông, tiếp tục nói:

“Đừng suốt ngày chỉ biết đến công việc như vậy. Gia Vỹ, con thử hẹn hò với Chiêu Dao đi, một vài năm sau thì kết hôn. Mẹ muốn có cháu nội lắm rồi.”

Tô Thư Uyển nghe rõ mồn một lời nói của bà. Cô bất giác nhìn xuống màn hình điện thoại trong tay Châu Viên Cầm, chăm chú nhìn cô gái trong tấm ảnh.

Hàn Chiêu Dao, em gái Hàn Lĩnh, phải nói vô cùng xinh đẹp, lại cao quý, đoan trang. Phẩm chất tiểu thư gia giáo khác xa hoàn toàn với Vương Minh Tuyết, khó có người nào sánh bằng.

Dù biết mình chẳng là gì cả, nhưng giây phút này, Tô Thư Uyển lại thấy hơi tuổi thân trong lòng.

“Ối!” Vương phu nhân bất ngờ thốt lên.

Tô Thư Uyển thảng thốt, bấy giờ mới để ý mình rót nước trà tràn ra bên ngoài. Cô giật mình thu bình nước lại, đặt xuống bàn.

“Phu nhân, xin lỗi bà. Tôi… tôi không cố ý.”

Mặc dù Vương phu nhân đã tránh được, cũng không bị bỏng, nhưng Tô Thư Uyển nghĩ phen này mình xong đời rồi.

“Vụng về như vậy cũng không phải lần đầu?” Châu Viên Cầm chau mày khó chịu.

Xui xẻo một nỗi, mỗi lần Tô Thư Uyển ở gần Vương phu nhân đều để lại ấn tượng không tốt.

“Đi xuống dưới nhà đi. Ở đây không còn việc của cô nữa.” Vương Gia Vỹ vội giải vây giúp Tô Thư Uyển.

Cô đi rồi, hắn mới nói đỡ cho cô trước mặt Châu Viên Cầm vài lời:

“Cô ấy theo con đi công tác, có lẽ đi đường xa, vừa trở về lại làm một đống công việc, không tránh khỏi sai sót.”

Vương phu nhân nhìn con trai, chỉ ừ nhẹ một tiếng rồi không nhắc đến chuyện này nữa. Căn bản bà thấy lạ, vì đây là lần đầu Vương Gia Vỹ quan tâm người khác.

“Gia Vỹ, con cứ suy nghĩ lời mẹ nói đi. Con và Chiêu Dao nhìn kiểu nào cũng thấy hợp nhau, mẹ và ông bà Hàn thật sự ủng hộ hai đứa, cho nên con đừng khiến người lớn phải thất vọng.”

Nói xong, Vương phu nhân đứng dậy trở về phòng nghỉ ngơi. Vương Gia Vỹ lại quay về phòng đọc sách.

Hắn giải quyết xong công việc trời đã tối mò. Mọi người đi ngủ hết, Vương Gia Vỹ nhìn thấy phòng Tô Thư Uyển vẫn còn mở hé cửa, trong phòng có ánh đèn bàn chiếu le lói ra ngoài.

Đẩy nhẹ cánh cửa đi vào bên trong, Vương Gia Vỹ đứng sau lưng Tô Thư Uyển. Bóng hắn phủ lên bàn, cô giật mình xoay người lại phía sau.

Hai mắt mở to nhìn hắn, Tô Thư Uyển còn chưa kịp la lên đã bị hắn bịt miệng.

“Ưm…”

Cô cắn nhẹ môi, lo lắng nhìn về phía Lâm Túc Kỳ đang nằm ngủ say trên giường.

Vương Gia Vỹ không lên tiếng, gương mặt chui rúc vào hõm cổ Tô Thư Uyển. Hắn kéo cô nằm xuống giường, đôi môi mút nhẹ lên hàm xương quai xanh thon gọn.

“Gia Vỹ, đừng…”