Nhiễm Liên cầm cành cây hoa hồng, quất mạnh vào người Tô Thư Uyển.
Cô ta dùng hết sức của mình, chỉ sợ không thể khiến Tô Thư Uyển đau đến mức trầy da tróc thịt.
“A…”
Tô Thư Uyển cắn răng chịu đau, cả người cúi sát xuống đất, cố gắng bò về phía trước cầu xin Vương phu nhân. Nhưng mà bà lại ngoảnh mặt quay đi chỗ khác, lạnh lùng không thèm quan tâm đến cô.
“Phu nhân, cầu xin bà… xin bà… ư…”
Đừng đòn roi giáng xuống cánh tay Tô Thư Uyển, lực đạo càng lúc càng mạnh. Chẳng mấy chốc, trên da thịt cô đã nổi đầy lằn đỏ, rơm rơm máu trông thật đáng sợ.
“Phu nhân, cầu xin bà ngừng tay. Nếu còn đánh nữa sợ sẽ xảy ra án mạng đó.” Thẩm Hoa bất chấp cầu xin cho Tô Thư Uyển
Châu Viên Cầm vẫn còn tức số hoa hồng bị héo tàn, cộng thêm những xích mích giữa bà với Vương Gia Vỹ dạo gần đây đều liên quan đến Mạc Thiên, cho nên đã giận cá chém thớt, ngay lúc này không nghe lọt tai câu nào.
“Bà mau đi làm việc của mình đi. Quản gia Thẩm, từ bao giờ bà lại còn dám quản cả tôi thế?”
Hai bắp tay Tô Thư Uyển nhơm nhớp máu, chiếc quần jean cũng bị rách một mảng vì cọ xát với đám gai nhọn. Nhiễm Liên vẫn không buông tha cho cô, tay cầm cành hồng, nghiến răng nghiến lợi quất thật mạnh vào người Tô Thư Uyển.
Cô gào thét, rồi lại tránh né, nhưng vẫn không có tác dụng. Thậm chí sau khi phản kháng, Tô Thư Uyển còn bị Nhiễm Liên nắm lấy tóc, tát mạnh vào mặt bôm bốp.
“Phu nhân, cầu xin bà tha cho Thư Uyển. Xin bà đại ân đại đức tha cho cô ấy.”
Lâm Túc Kỳ trông thấy cảnh Tô Thư Uyển bị đánh thảm thiết, không chịu nổi nữa mà chạy lại quỳ xuống, chắp tay cầu xin Châu Viên Cầm. Tiếc là bà vẫn đứng trơ ra như pho tượng, hoàn toàn không nếm xỉa đến lời nói của cô ấy.
“Phu nhân đã nói nếu ai cầu xin cho Tô Thư Uyển sẽ chịu phạt chung. Lâm Túc Kỳ, cô thích lo chuyện bao đồng lắm sao?” Nhiễm Liên dừng tay lại, nhìn về phía Lâm Túc Kỳ.
Dáng vẻ sợ sệt kia, liệu có thể làm gì được chứ?
Nhiễm Liên cười nửa miệng, tay vung cao lên quất mạnh roi vào bắp đùi Tô Thư Uyển.
“Ư…”
Cô cắn răng, sớm đã gào khóc không nổi nữa. Lâm Túc Kỳ thấy thế liền lao vào, ôm lấy Tô Thư Uyển.
“Đừng… đừng mà…”
Thấy vẻ cứng đầu lạ thường của Lâm Túc Kỳ, Nhiễm Liên không hề do dự mà đánh luôn cả cô ấy. Cùng một lúc vụt roi vào cả hai người, âm thanh vun vút theo tiếng gió, nghe muốn xé lòng.
“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy hả?”
Người đàn ông từ đằng xa chạy đến, hai mắt đỏ hừng, hét lên dữ dội. Nhìn thấy Tô Thư Uyển đã ngất xỉu, cả người lem luốc máu, gương mặt sưng tấy lên, Vương Gia Vỹ tưởng chừng như mình có thể giết người ngay lập tức.
Mẹ hắn, sao lại độc ác như vậy?
Tô Thư Uyển rốt cuộc đã làm sai chuyện gì? Sao lại phải chịu sự trừng phạt kinh khủng như thế?
Ngay lúc Lâm Túc Kỳ tránh sang một bên, Vương Gia Vỹ định bế Tô Thư Uyển lên thì Vương phu nhân ngăn lại.
“Con làm gì thế?”
“Còn không thấy sao? Cứu người!”
Vương Gia Vỹ thở hắt, đôi mắt vằn lên từng tia máu. Tô Thư Uyển bị đánh ra nông nỗi này, lẽ nào mẹ hắn còn muốn lấy mạng cô nữa mới hài lòng?
“Nó làm hư chỗ hoa hồng của mẹ, bị trừng phạt là đáng.”
“Cho nên mẹ muốn đánh người ta đến chết ư? Sao mẹ ngày càng trở nên độc đoán như vậy hả?”
Mặc kệ Châu Viên Cầm, Vương Gia Vỹ mau chóng bế cô vào nhà. Hắn rút điện thoại ra, gấp gáp gọi cho Hàn Lĩnh, kể sơ qua cho anh nghe tình trạng của Tô Thư Uyển.
Cô nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, quần áo dính đầy máu. Vương Gia Vỹ xót xa vội sai người hầu lấy cho mình một bộ đồ khác.
Buổi chiều, hắn cãi nhau với Châu Viên Cầm nên mới bỏ ra ngoài hóng gió cho khuây khỏa. Vốn đậu xe ngồi bên bờ sông chưa có ý định trở về, ngờ đâu hắn lại nhận được cuộc gọi của quản gia Thẩm.
Biết được Tô Thư Uyển làm sai bị mẹ hắn phạt, Vương Gia Vỹ vội lái xe về ngay lập tức. Hắn lao vun vút trên đường, lòng lo lắng thấp thỏm như lửa đốt.
“Thư Uyển, Thư Uyển…”
Vương Gia Vỹ gọi, nhưng Tô Thư Uyển chẳng có phản ứng gì. Cô ngất lịm, hơi thở nóng rực, thoi thóp thổi vào lòng bàn tay hắn.
Trước khi Hàn Lĩnh đến, Vương Gia Vỹ chỉ biết thay quần áo cho cô. Sợ đụng phải vết thương làm cho Tô Thư Uyển đau, hắn lấy kéo cắt từng mảnh vải, gỡ ra nhẹ nhàng.
Căn phòng ngủ vẫn khóa chặt cửa, cho đến khi Hàn Lĩnh đến.
Anh sát trùng vết thương, giúp Tô Thư Uyển băng bó, gắn dây truyền dịch. Vương Gia Vỹ xuống dưới nhà nói chuyện với Châu Viên Cầm, đến khi hắn quay lại, anh chậc lưỡi cảm thán:
“Mẹ cậu phạt cũng nặng thật. Không rõ vì nguyên nhân gì, nhưng đánh người ta ra nông nỗi này cũng thật là khủng khiếp.”
“Cậu nói bớt vài câu đi, mau nói xem bao giờ thì cô ấy tỉnh lại?”
Hàn Lĩnh nhìn ra sự lo lắng khác thường của Vương Gia Vỹ. Anh hơi nheo mắt, nhìn sang cô gái đang nằm yếu ớt trên giường.
“Không rõ nữa. Tôi là bác sĩ chứ không phải thần tiên, cậu hối cái gì?”
“Hay là… Vương Gia Vỹ, người trong lòng cậu từ trước đến giờ là Tô Thư Uyển sao?”