Cô Hầu Gái Của Vương Thiếu Gia

Chương 91: Yêu râu xanh




Nghe thấy giọng nói lạ, Tô Thư Uyển không dám thở mạnh. Chất giọng này không giống với hai kẻ đã bắt cô khi nãy, vậy hắn là ai?

Cô muốn hét lên thật to, nhưng miệng bị bịt chặt bằng băng dính nên không thể phát ra tiếng. Trong bóng tối tràn ngập căn phòng, người đàn ông kia nhếch nhẹ khóe môi, hỏi nhỏ:

“Muốn nói chuyện?”

Tô Thư Uyển ngay tức khắc gật đầu.

“Được, tôi có thể mở băng keo để em nói chuyện. Nhưng mà bé con này, nếu em dám hét lên, đừng có trách!”

Ông ta giống như đọc được ý nghĩ của Tô Thư Uyển vậy. Cô sởn gai ốc, nghe thấy hai từ “bé con” cảm thấy thật kinh tởm.

Người đàn ông đó, có thể đáng tuổi cha cô đó.

Hắn tháo băng dính trên miệng cô xuống, động tác vô cùng nhẹ nhàng. Khi người đàn ông kia sát lại gần, Tô Thư Uyển tự nhiên lại cảm thấy mùi hương trên cơ thể đó có chút quen thuộc.

Dù cho đến thời điểm hiện tại, đôi mắt của Tô Thư Uyển vẫn bị mảnh vải màu đen che mất, cô hoàn toàn không nhìn thấy hình dáng của hắn, nhưng thông qua giọng nói, Tô Thư Uyển có thể phán đoán người đàn ông này phải ngoài năm mươi tuổi. Cách nói chuyện của ông ta lại biến thái như vậy, lẽ nào là một tên yêu râu xanh chính hiệu?

“Ông… ông muốn làm gì tôi hả?”

“Bé con sao lại nói chuyện với anh như vậy? Không dễ thương chút nào.”

Một ngón tay chạm vào gò má Tô Thư Uyển, cô bất giác rùng mình, rụt vai đầy sợ hãi. Cô cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc trong người, bình tĩnh nói:

“Ông đừng làm bậy!”

“Bé con, tôi đã làm gì em đâu nào?”

Vẫn là chất giọng khàn khàn của một người đàn ông độ tuổi tầm năm mươi gớm ghiếc đó. Tô Thư Uyển không dám thở mạnh, cảm giác lồng ngực mình như muốn nổ tung vì bí bách. Lẽ nào tối nay cô phải chịu nhục ở nơi này sao?

“Ông… cầu xin ông tha cho tôi.” Tô Thư Uyển run run nói.

Người đàn ông kia không đáp lại. Hắn ta quét dọc ngón tay trên đùi cô, rồi dừng lại ở hai cổ chân bị quấn băng keo đen không thể động đậy.

Cầm con dao bấm trên tay, chẳng mấy chốc hắn đã cắt vòng băng dính đứt ra, giải thoát cho đôi chân của Tô Thư Uyển.

Cô mất mấy giây để cảm giác được sự tự do của đôi chân mình. Sau đó không ngần ngại mà vung chân lên đá thẳng về phía trước.

“Chết tiệt! Bé con, em thật hư!”

Đôi chân bị người đàn ông kia tóm lấy, cổ chân bị giữ chặt trong lòng bàn tay to lớn. Hắn ta ghé sát lại gần Tô Thư Uyển, cầm cán dao bấm dí nhẹ lên gò má cô.

Dù con dao gấp đã được gập lại, nhưng độ lạnh của cán dao làm bằng kim loại cũng đủ khiến Tô Thư Uyển run lên vì sợ. Cô biết tên này không phải kẻ dễ đối phó, cho nên không được phép lỗ mãng.

Nếu không, sợ rằng cái mạng của Tô Thư Uyển cũng giữ không nổi.

Người đàn ông kia nhìn thấy cổ chân cô sưng lên, khẽ xuýt xoa một tiếng:

“Hai tên kia thật không biết thương hoa tiếc ngọc, lại trói chân em chặt như vậy.”

“Xin ông, đừng… đừng động vào người tôi.”

Tô Thư Uyển sợ hãi lùi lại khi cảm nhận được người đàn ông kia chạm vào da thịt mình. Ông ta bật cười thành tiếng, ngón tay đùa giỡn những sợi tóc rơi lõa xõa trước ngực cô.

“Em đẹp như vậy, nói xem làm sao tôi kiềm lòng được đây?”

“Đừng… tôi, tôi có chồng rồi, cũng không còn trong trắng nữa, xin ông mà…”

Tô Thư Uyển quýnh quáng nói liều, chỉ hi vọng người đàn ông kia tha cho mình.

“Không sao, tôi không ngại chuyện đó đâu.”

Bấy giờ cô mới nhận ra một tên yêu râu xanh làm sao quan tâm đến mấy chuyện như vậy chứ?

Chết tiệt mà…

“Chồng của tôi có rất nhiều tiền, nếu ông thả tôi ra, tôi sẽ nói anh ấy cho ông thật nhiều tiền.”

Vừa nói, Tô Thư Uyển vừa sụt sùi khóc. Trong đầu cô hiện tại chỉ nghĩ đến duy nhất một người, ước gì hắn có mặt ngay ở đây, ngay lúc này…

“Tôi không thiếu tiền, bé con à…”

Người đàn ông kia ghé sát vào tai Tô Thư Uyển, thổi vào trong đó một luồng khí ấm áp. Lông mao trên người cô bắt đầu dựng lên, cả cơ thể run rẩy nghiêng người sang một bên né tránh.

Đừng mà!

“Đừng động vào người tôi, xin ông…”

Mặc cho Tô Thư Uyển cầu xin, người đàn ông kia vẫn ngậm lấy lỗ tai cô. Lưỡi hắn vươn ra, liếm nhẹ lên vành tai nhỏ, cực kỳ sảng khoái.

“Hức… Gia Vỹ, cứu em, cứu em…”

Trong cơn hoảng loạn vì bị người đàn ông kia đẩy ngã nằm ra giường, Tô Thư Uyển chỉ biết gọi tên Vương Gia Vỹ. Hai tay cô vẫn bị trói không thể làm gì, nếu lúc này tên yêu râu xanh kia lột sạch quần áo trên người Tô Thư Uyển, cô cũng không thể phản kháng được.

“Vương Gia Vỹ là ai?” Người đàn ông kia đột nhiên khựng lại, lên tiếng hỏi.

“Là chồng của tôi. Anh ấy rất giàu có… Cầu xin ông tha cho tôi, ông muốn bao nhiêu tiền, anh ấy cũng sẽ cho ông cả.” Tô Thư Uyển kiên nhẫn lập lại yêu cầu.

Ai ngờ, một bàn tay bất ngờ chạm vào ngực cô, vẫn là âm thanh khiến người ta sởn gai ốc:

“Đã bảo với em tôi không thiếu tiền, nghe không hiểu sao?”