Chiều nay Mạc Thiên lại ký kết thành công một dự án lớn cho Vương thị. Thời gian gần đây anh ta càng chăm chỉ làm việc, biểu hiện xuất sắc trước mặt các vị cổ đông, ý đồ thâm sâu ai cũng hiểu rõ. Thật ra, những chuyện anh ta làm, đều để muốn vươn lên vị trí của Vương Gia Vỹ.
Mạc Thiên tin chắc đến lúc mình tài giỏi hơn hắn, anh ta có thể giành lại Tô Thư Uyển. Sau đó, cho cô một cuộc sống thật tốt, hạnh phúc đủ đầy.
Anh ta càng vươn lên cao càng cố tình tránh xa Vương Cẩn. Ông ta thâm sâu khó lường, có thể vạch rõ ranh giới chừng nào thì tốt chừng ấy, tránh để sau này người hại mình.
Sau giờ tan làm, Mạc Thiên đã gọi cho mẹ, nói với bà rằng tối nay sẽ mua đồ ăn ngon đến chung cư tổ chức một bữa tiệc nhỏ, xem như để chúc mừng anh ta thành công ký kết hợp đồng.
Vương Cẩn thấy Mạc Thiên ở dưới hầm đỗ xe, ông ta liền chạy lại để hỏi han, nhưng Mạc Thiên lại vờ như không thấy, lập tức ngồi lên xe phóng đi mất.
“Mẹ, con về rồi.”
Mạc Thiên xách hai túi lớn đi vào, bên trong có nhiều thức ăn ngon, nào là thịt bò, tôm, mực, còn có cả trái cây và bánh kem tráng miệng. Sương Liên giúp anh ta một tay, sau đó hai mẹ con ở trong bếp nấu nướng.
“Con đi tắm đi, những cái còn lại để mẹ làm được rồi.”
“Vâng ạ.”
Đến khi Mạc Thiên trở ra, Sương Liên đã bày xong một bàn ăn thịnh soạn. Ở giữa là nồi lẩu thập cẩm đang sôi sùng sục, hương thơm nức mũi.
“Mẹ, chúng ta ăn thôi.”
Thấy Sương Liên vẫn còn ngồi yên ở đó, Mạc Thiên bèn lên tiếng thúc giục. Để chuẩn bị tốt cho bản hợp đồng mà mấy ngày hôm nay anh ta chẳng ăn được bữa nào tử tế, hôm nay nhìn thức ăn trên bàn rất có cảm giác ngon miệng.
“Ừ, ừ…”
“Mẹ đang chờ ai sao?” Mạc Thiên vừa nhúng thịt bò tươi vào lẩu, vừa hỏi.
Nhìn con trai ngồi phía đối diện, Sương Liên do dự chưa trả lời. Đúng lúc, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
“Để mẹ ra ngoài mở cửa.”
Mạc Thiên gắp vớt một đũa mì ngay khi vừa ngước mặt lên liền nhìn thấy Vương Cẩn.
Sắc mặt anh ta bỗng chốc thay đổi, chân mày nhíu lại trông rất khó coi. Lần trước, chẳng phải Mạc Thiên đã đánh tiếng với Sương Liên về việc qua lại thân thiết với người đàn ông kia rồi sao?
Lẽ nào bà không để tâm lời anh ta nói?
“Xin lỗi, chú có chút việc nên đến trễ!” Vương Cẩn đặt chai rượu vang thượng hạng xuống bàn.
Mạc Thiên đặt đũa xuống, thở hắt một hơi. Anh ta hết nhìn sang phía Sương Liên lại nhìn Vương Cẩn, thấp giọng nói:
“Chú về đi, nếu tìm cháu vì công việc thì chúng ta đến công ty nói chuyện.”
“Mạc Thiên, sao con lại ăn nói không biết phép tắc như vậy?” Sương Liên vỗ vai con trai mình, lên giọng trách cứ.
Anh ta đứng dậy, trán đã nhăn lại không ít, đôi mắt nhìn chằm chằm Vương Cẩn, chất vấn:
“Chú là người đàn ông đã có gia đình, còn đến chỗ của mẹ tôi vào buổi tối, không sợ người khác dị nghị sao?”
“Là mẹ bảo chú ấy đến. Mạc Thiên, con thành công được như hôm này là nhờ chú Vương nâng đỡ, sao có thể không biết điều như vậy.” Sương Liên thở dài, tỏ rõ thái độ bất mãn với con trai mình.
Vương Cẩn có ý lui, dù cho thời gian dạo gần đây ông ta cũng nhận thấy Mạc Thiên có ý tránh mình. Nhưng không sao cả, chỉ cần chàng trai đó thành công lật đổ Vương Gia Vỹ là được rồi.
“Mạc Thiên, con mau xin lỗi chú ấy đi. Vương Cẩn, anh ngồi xuống đây ăn xong bữa tối hẵng về.”
“Mẹ à!” Mạc Thiên gắt lên, không nghĩ Sương Liên lại cố chấp đến mức này.
Có phải mẹ anh ta đã ăn phải bùa mê thuốc lú gì không, sao có thể không biết dụng ý của Vương Cẩn được?
Trong lúc nóng giận, Mạc Thiên không thể kiểm soát suy nghĩ của mình, một mạch nói ra hết điều để ở trong lòng.
“Ông ta thật lòng muốn tốt cho con sao? Ông ta lòng dạ nham hiểm, còn thích âm mưu thủ đoạn hãm hại người khác. Suy cho cùng chỉ muốn lợi dụng con để chiếm lấy Vương thị thôi. Mẹ cứ dung túng cho ông ta như vậy, không cảm thấy có lỗi với cha sao?”
“Con… câm miệng cho ta!”
Chát!
Sương Liên mặt nóng bừng bừng, trực tiếp dơ tay lên giáng một cái tát vào mặt Mạc Thiên. Bàn run run người nhìn anh ta, vừa thấy đau lòng vừa thấy tức giận.
“Mẹ không cho phép con nói ông ấy như vậy. Mạc Thiên, ta nói cho con biết, người đang đứng trước mặt mới là cha ruột của con, nghe có hiểu không hả?”
Gương mặt người phụ nữ thể hiện sự bất lực, dù cho trước đây đã từng hứa với Vương Cẩn sẽ không nói ra bí mật động trời này nhưng hiện tại nhìn thấy hai cha con họ bất đồng, Sương Liên không thể nào khoanh tay đứng nhìn được.
Câu nói của bà như sét đánh ngang tai Mạc Thiên. Anh ta sững người, sống lưng cứng đờ không dám nhìn thẳng mẹ của mình.
“Mẹ… mẹ nói cái gì?”
“Ta nói Vương Cẩn mới là cha ruột của con. Con làm như vậy là bất hiếu, cho nên sau này đừng cố tình chống đối ông ấy nữa. Những việc mà ông ấy hoàn toàn là vì muốn tốt cho con, nghe rõ chưa hả?”