Côn Luân Ma Chủ

Chương 1373. Lui binh




Hơn nữa với tính cách của Lữ Hạo Xương, sau khi xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu Lữ Hạo Xương không lui binh hắn đã không phải Lữ Hạo Xương.

Đổi lại là một vị đế vương tính cách quyết đoán, có lẽ bọn họ còn có thể kiên trì. Dù sao Bắc Yên cũng sắp tan tác, sau khi hủy diệt hoàn toàn Bắc Yên rồi mới giải quyết đám võ giả Đông Hải cũng không muộn. Dù sao đám người đó cũng chỉ là thế lực nhỏ, những võ giả Đông Hải chắc chắn không thể chiếm cứ Đông Tề.

Nhưng vấn đề là Lữ Hạo Xương không quyết đoán tới vậy.

Đối với Lữ Hạo Xương, bảo vệ gia nghiệp mà tổ tiên lưu lại đã là tốt lắm rồi, chuyện chiến công chiến tích gì đó thì có cũng được mà không có thì hắn cũng chẳng quan tâm.

Giới hạn cuối cùng của hắn là không thể để mất sản nghiệp của tổ tiên, cho nên hắn không dám đặt cược.

Mọi người ở đây nghe tin Đông Tề lui binh, trong đám võ giả Chính đạo, một số tán tu và người của các môn phái lặng lẽ rút khỏi chiến trường, trực tiếp bỏ đi.

Đông Tề lui binh, ván này bọn họ đã thua, đánh tiếp thì chỉ thêm thương vong chứ chẳng có tác dụng gì.

Bọn họ đến là vì lợi ích, giờ không thấy lợi ích đâu thì đánh tiếp làm gì?

Lúc này bọn họ bỏ đi lại như tuyết lở, tạo ra phản ứng dây chuyền khiến những người vốn không định rút lui cũng bắt đầu lùi bước.

Bên phía Chính đạo vốn chỉ là liên minh, trận chiến đầu tiên đã có vẻ thiếu ổn định, lúc này càng như vậy.

Thấy liên minh Chính đạo lần lượt rút lui, đám người Hàn Cửu Tư muốn ngăn cản nhưng làm sao cản được?

Chỉ trong chớp mắt, tông môn Chính đạo vốn chiếm ưu thế về nhân số lại mất đi gần một nửa.

Sở Hưu sắc mặt trắng bệch nhìn Lăng Vân Tử cười lạnh nói: “Lăng Vân Tử chưởng giáo, đánh nữa đi, đánh cược xem rốt cuộc ta không chống cự được trước hay là người bên phía ngươi không chịu nổi trước?”

Sắc mặt Lăng Vân Tử đã vô cùng âm trầm, tình cảnh trước mắt giống hệt lúc hắn thống lĩnh Thuần Dương Đạo Môn tấn công Sở Hưu. Hắn lại lâm vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.

Hắn đã nhìn ra tình hình lúc này của Sở Hưu không tốt, tuy y có thể chống lại lực lượng của cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, nhưng dù sao y cũng không phải cường giả Thiên Địa Thông Huyền. Y có thể chịu được một thời gian nhưng Lăng Vân Tử không tin y có thể chống cự tới tận cùng.

Nhưng vấn đề là bên phía Chính đạo đã có một nửa số người bỏ đi, các đệ tử của hắn cũng không còn khí thế, trái lại bên phía Ma đạo tuy ai cũng bị thương nhưng khí thế dâng cao.

Cứ tiếp tục đánh thì Thuần Dương Đạo Môn bọn họ, Chân Vũ Giáo và các môn phái khác có kiên trì được không? Cho nên tình cảnh hiện tại hết sức khó xử.

Nửa ngày sau Lăng Vân Tử mới nhắm mắt lại, quát khẽ một tiếng: “Lui!”

Hắn vẫn không thể hạ quyết tâm đồng quy vu tận với Sở Hưu, phải nói là cho dù hắn có thì Thuần Dương Đạo Môn cũng không có.

Sau khi Thuần Dương Đạo Môn rời khỏi, liên minh Chính đạo hoàn toàn sụp đổ. Các võ giả Ma đạo ở đây thở phào một tiếng.

Lần này bọn họ không thắng nhưng đã chống cự được.

Mọi người không nói gì, Thẩm Thiên Vương đã dẫn người tới, nhìn Sở Hưu không nói gì, ý tứ đã rất rõ ràng.

Sở Hưu cũng không để ý, trực tiếp ném kiếm hoàn cho Thẩm Thiên Vương.

Y có giữ lại thứ này cũng không có tác dụng gì, đổi lại sự trợ giúp của Kiếm Vương Thành cũng rất đáng giá.

Phương Thất Thiếu ở một bên cười hì hì nói: “Sở huynh, lần này ngươi phải cám ơn ta đấy. Đám người Thuần Dương Đạo Môn muốn chúng ta ra tay với ngươi nhưng ta kiên quyết đứng về phía ngươi.

Ngươi là chủ nhân bên Bắc Yên rồi, sau này ta tới Bắc Yên, có phải đi thanh lâu sẽ không tốn tiền không?”

"Kéo xuống!"

Thẩm Thiên Vương sắc mặt đen kịt rống lên, Bạch Tiềm lập tức lôi Phương Thất Thiếu xuống, tránh cho hắn đứng đó làm ảnh hưởng tới mặt mũi của Kiếm Vương Thành.

Năm xưa Sở Hưu và Phương Thất Thiếu là tuấn kiệt cùng thời đại trên Long Hổ Bảng.

Nhưng nhìn Sở Hưu, lại nhìn Phương Thất Thiếu, càng lúc Thẩm Thiên Vương càng thấy muốn kéo Thất Thiếu sang một bên đánh một trận.

Thẩm Thiên Vương ho khan một tiếng, trầm giọng nói: “Sở đại nhân, ngươi phát hiện viên kiếm hoàn này ở đâu? Nếu ngươi phát hiện di tích của cao thủ kiếm đạo thì Kiếm Vương Thành ta nguyện trả giá rất lớn để trao đổi.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “E là Thẩm chưởng môn phải thất vọng rồi, ta chỉ tình cờ nhận được viên kiếm hoàn này ở hải ngoại chứ không phát hiện di tích gì.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, Thẩm Thiên Vương đành bỏ qua, nhưng hắn vẫn rất hiếu kỳ nói: “Sở đại nhân, có chuyện khiến ta rất hiếu kỳ. Rốt cuộc ngươi làm sao để thuyết phục đám người ở hải ngoại xuất thủ? Ta từng tiếp xúc với võ giả hải ngoại, bọn chúng đều là loại không thấy thỏ thì không thả chim ưng, không thấy lợi ích rất lớn thì bọn họ sẽ không xuất thủ.

Đặc biệt là tên Hoắc ngũ gia gì đó của Chí Tôn Đảo, lão già kia cũng không dễ đối phó.

Đương nhiên nếu chuyện này liên quan tới bí mật của Sở đại nhân, vậy không nói cũng được. Tại hạ chỉ hiếu kỳ thôi.”

Thẩm Thiên Vương cũng biết thân phận của mình ra sao, tuy lần này hắn đứng về phía Sở Hưu nhưng không nghĩa là hắn sẽ luôn đứng về phía Sở Hưu. Có thể nói hai bên không phải là minh hữu, chỉ là trao đổi lợi ích mà thôi, Sở Hưu không nói cho hắn cũng rất bình thường.

Lúc này đám người của nhánh Ẩn Ma như Ngụy Thư Nhai đều nhìn về phía Sở Hưu, hiển nhiên bọn họ cũng thấy hiếu kỳ về những chuyện Sở Hưu đã làm ở khu vực hải ngoại.

Mấy chuyện này cũng không cần giấu diếm, Sở Hưu chỉ mỉm cười nói: “Đơn giản thôi, khi ta vừa tới khu vực hải ngoại, bọn họ cũng không chịu phối hợp, đặc biệt là vị Hoắc ngũ gia kia.

Cho nên ta giết Hoắc ngũ gia, tiêu diệt phe phái Chí Tôn Đảo, để cho người chịu hợp tác, chịu giúp ta lên khống chế khu vực hải ngoại, như vậy là được rồi.”

Nghe Sở Hưu trả lời hời hợt như vậy, mọi người ở đây đều thấy không rét mà run.

Tới hải ngoại một chuyến mà Sở Hưu lại lật ngược các thế lực ở hải ngoại, hành động này đúng là khiến người khác rùng mình.

Y nói rất hời hợt nhưng thực tế trong chuyện này đã có bao nhiêu người phải chết, bao nhiêu máu phải đổ, có ai biết?

Cho dù là Thẩm Thiên Vương cũng không thể không nói một chữ phục, trực tiếp cáo từ rồi đi khỏi.

Hắn cũng không dám nghe tiếp, e là lại nghe được chuyện gì lật đổ cả quan niệm sống của mình.

Sau khi Thẩm Thiên Vương đi khỏi, Sở Hưu chắp tay với mọi người nói: “Chư vị vất vả rồi.”

Nhánh Ẩn Ma coi Sở Hưu là trung tâm, nhưng chuyện này cũng không thể xóa bỏ tác dụng của những người khác được.

Lần này nếu không có bọn họ, cho dù Sở Hưu có thuyết phục các thực lực võ lâm Đông Hải ra tay, Bắc Yên cũng không thể kiên trì được tới bây giờ.

Nhưng trận chiến này không phải không có chỗ tốt.

Tuy dưới trướng Sở Hưu tổn thất vài người, nhưng cũng có một số người thực lực tăng tiến.

Lã Phụng Tiên đã bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, thậm chí ngay cả Sở Hưu cũng thấy sửng sốt.

Trong số những tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng ngày trước, những người được công nhận mạnh nhất là Sở Hưu, Tông Huyền và Trương Thừa Trinh.

Tuy chuyện của Lã Phụng Tiên và Nhan Phi Yên hay được bàn tán nhưng phần lớn mọi người cho rằng Lã Phụng Tiên không thể sánh được với ba người còn kia.

Nhưng kết quả Lã Phụng Tiên lại là người thứ hai trong thế hệ Long Hổ Bảng của Sở Hưu bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, chuyện này đủ khiến người người kinh ngạc.