Côn Luân Ma Chủ

Chương 1374. Hai vị Ma Tôn 1




Tiến bộ của Lã Phụng Tiên rõ như ban ngày, nhưng những người khác cũng không kém, ví dụ như Mai Khinh Liên.

Tuy Mai Khinh Liên còn chưa bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng Sở Hưu có thể cảm giác được cô nàng chỉ cách cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần một bước, có lẽ bế quan một lần là Mai Khinh Liên sẽ lên tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.

Thương Thiên Lương tức giận nói: “Tiểu tử, nếu lần trước ngươi rộng lượng một chút, để ta mang người của Thương Thành ra, lần này đã chẳng gian nan như vậy.”

Sở Hưu nói thẳng: “Không thành vấn đề, lần sau ta sẽ mang hết mọi người của Thương Thành còn trong Lục Đô ra.”

Thương Thiên Lương nghi ngờ nhìn Sở Hưu, tiểu tử này hào phóng như vậy từ lúc nào?

Không phải Sở Hưu hào phóng mà là lần này Thương Thiên Lương toàn tâm toàn lực đứng về phía y, đã nhận được sự tín nhiệm của Sở Hưu mà thôi.

Sở Hưu là người rất đa nghi nhưng ngược lại nếu có ai được Sở Hưu tín nhiệm, Sở Hưu sẽ trả lại cho người đó đủ lợi ích.

Ngụy Thư Nhai trầm giọng nói: “Thắng là được rồi, mấy năm gần đây giới Ma đạo ta trải qua nhiều mưa gió như vậy, kiên trì được đến giờ cũng chẳng dễ dàng gì.

Tuy lần này rất nguy hiểm, nhưng lão phu biết giới Ma đạo chúng ta vẫn sẽ chống cự được.”

Chử Vô Kỵ ở bên cạnh trêu đùa: “Ngụy lão, lúc trước ngài đâu có nói như vậy. Ngài còn định liều mạng đoạn hậu cơ mà.”

Ngụy Thư Nhai trừng mắt nhìn hắn nói: “Giới Ma đạo có chống cự được không thì liên quan gì tới chuyện lão già ta sống hay chết? Đừng có cãi linh tinh.”

Ngụy Thư Nhai vung tay lên nói: “Được rồi, có chuyện gì thì đợi lúc về rồi nói, trước hết là đưa những người bị thương tới chỗ Phong thần y chữa trị đã.”

Trận chiến này cũng khiến nhánh Ẩn Ma tổn thất không ít, chỉ riêng võ giả tầng chót đã tử thương gần một phần năm.

Đổi lại là tông môn khác, e là không thể chịu nổi tổn thất như vậy, cũng may uy danh của Sở Hưu và Ngụy Thư Nhai rất cao nên bọn họ mới kiên trì được tới bây giờ.

Đúng lúc này, Triệu Nguyên Phong lại đi tới, thái độ cực kỳ khiêm tốn nói: “Sở đại nhân, lần này Giang Sơn Các chúng ta thật sự không muốn đối địch với ngài.

Nhưng bên phía Đông Tề nói hươu nói vượn, lại thêm chúng ta biết Bắc Yên đang lợi dụng chúng ta nên mới phản bội. Xin Sở đại nhân thứ lỗi.”

Sở Hưu vung tay nói: “Triệu các chủ không cần để ý, ta biết nỗi khổ tâm của ngươi. Người trong giang hồ mà, đâu thể làm theo ý mình.

Sở Hưu ta nói lời giữ lời, trước đó đã nói không truy cứu là không truy cứu.

Tiếp đó ngươi chỉ cần tới Bắc Yên, nhận sai trước mặt bệ hạ, chuyện này bỏ qua.

Thậm chí không khéo Vệ Quốc của ngươi cũng có thể giữ lại.”

Triệu Nguyên Phong không ngờ Sở Hưu luôn bị đồn là lòng dạ hẹp hòi có thù tất báo lại có lúc rộng lượng như vậy. Thậm chí hắn đã chuẩn bị để dốc tài sản ra, không ngờ Sở Hưu lại dễ dàng bỏ qua như vậy.

Xem ra có lúc lời đồn đại không phải là thật, tuy vị Sở đại nhân này ra tay vô cùng tàn nhẫn nhưng vẫn rất rộng lượng.

Sau khi Triệu Nguyên Phong đi khỏi, đám người đều nhìn về phía Sở Hưu với vẻ kinh ngạc.

Sở Hưu nghi hoặc nói: “Chư vị nhìn ta như vậy làm gì?”

Lục Giang Hà nghi ngờ nói: “Tiểu tử nhà ngươi hào phóng như vậy từ lúc nào? Cái loại hai mặt này mà ngươi nói thả là thả?”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Vì hắn là người hai mặt nên ta tha cho ngươi một lần.

Triệu Nguyên Phong, hay nói là toàn bộ Giang Sơn Các, trong mắt bọn chúng chỉ có lợi ích, không có thứ gì khác.

Ta giết nghĩa phụ của hắn, nhưng ngươi có thấy hắn đau buồn gì không?

Loại người này không đáng sợ, chỉ cần ta có lực lượng tuyệt đối, chắc chắn đối phương không dám làm loạn.

Huống chi, lần này Triệu Nguyên Phong đã đắc tội rất nặng với Đông Tề.

Ai cũng căm ghét kẻ phản bội, nhưng kẻ phản bội hai lần lại càng đáng ghét.

Bên phía Bắc Yên không chứa chấp hắn, toàn bộ võ lâm Trung Nguyên đều không có chỗ cho Giang Sơn Các dung thân.”

Sau khi nói xong, đám người cũng không trì hoãn, vội vàng đưa người về Trấn Võ Đường, giao cho Phong Bất Bình chữa trị.

Đồng thời Sở Hưu cũng nghe thuật lại mọi chuyện xảy ra trong thời gian này.

Sau khi nghe Tư Đồ Khí liên kết với đám người Tư Vô Nhai, định nhân lúc cháy nhà hôi của, đào nền móng của nhánh Ẩn Ma, hay nên nói là đào căn cơ của Sở Hưu, ánh mắt Sở Hưu khỏi khỏi lóe lên sát ý.

Chắc chắn phải diệt trừ lũ cướp cạn này, tìm thời gian nào đó giải quyết bọn chúng.

Trên thực tế, khi Côn Luân Ma Giáo quật khởi cũng trải qua chuyện này.

Chẳng qua lúc đó thực lực của Độc Cô Duy Ngã và Côn Luân Ma Giáo đều rất mạnh, cách làm cũng đơn giản thô bạo tới cực hạn, chỉ một chữ: giết!

Giết tới mức tất cả những kẻ phản đối Côn Luân Ma Giáo phải gào thét xin tha, tung hô Thánh giáo thiên thu vạn tái, đương nhiên Côn Luân Ma Giáo cũng thống nhất toàn bộ các thế lực, không còn âm thanh nào phản đối.

Bây giờ Sở Hưu cũng định làm như vậy, với thực lực của y hiện giờ, có giải quyết đám người này cũng không phải việc gì khó.

Nhưng bây giờ trên tay Sở Hưu còn quá nhiều việc, hơn nữa trong nhánh Ẩn Ma còn có những người trung lập như Xích Luyện Ma Tông và Du Ma Nhai.

Một khi Sở Hưu hạ thủ giết người, cũng có thể bọn họ sẽ ra tay ngăn cản, cho nên Sở Hưu phải nghĩ một lý do thích hợp để giải quyết bọn họ mới được.

Sau khi nghe mọi người thuật lại những chuyện đã xảy ra, Sở Hưu cũng kể lại hành trình của mình tại hải ngoại.

Tuy trước đó mọi người đã biết chuyện Sở Hưu giết chóc ở hải ngoại, nhưng nghe Sở Hưu kể lại tỉ mỉ mọi chuyện, ai nấy vẫn kinh hãi không thôi, đồng thời bọn họ cũng mặc niệm cho đám võ giả ở hải ngoại.

Lần này rõ ràng là Sở Hưu giao chiến với võ lâm Chính đạo, kết quả tổn thất lớn nhất lại không phải bên phía Sở Hưu cũng không phải bên phe võ lâm Chính đạo mà là võ lâm hải ngoại. Chuyện này đúng là nực cười.

Đặc biệt là khi nghe Hoắc Hành Tôn muốn nhận Sở Hưu làm nghĩa tử, bọn họ cũng cho rằng Hoắc Hành Tôn đang ngại mình sống quá lâu, hay nên nói là ông trời cảm thấy hắn sống quá lâu nên mới làm hắn mất trí ngay lúc mấu chốt, đưa ra một quyết định không khác gì tìm đường chết như vậy.

Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên hỏi Lục Giang Hà: “Ta gặp một võ giả bên cạnh Hoắc Hành Tôn, hắn thi triển toàn truyền thừa chính thống của Côn Luân Ma Giáo.

Hắn biết Diệt Tam Liên Thành Tiễn của ta, biết cả Thiên Ma Chưởng của Độc Cô giáo chủ.

Ngoài ra hắn còn ngưng tụ một pháp tướng, pháp tướng kia trước ngực có lỗ thủng nhưng có thể hấp thu và vặn vẹo lực lượng cương khí.

Ta thăm dò ký ức của hắn nhưng chỉ thấy hai thi thể toàn thân tỏa ra ma khí ngồi ngay ngắn trên vương tọa bằng đồng xanh. Tất cả võ công Ma Giáo của hắn đều học được từ đó.

Lão Lục, ngươi có thể nhận ra thân phận của thi thể đó không?”

Lục Giang Hà đột nhiên đứng bật dậy, giọng nói kích động nói: “Một người trong đó là Vô Tâm Ma Tôn! Đó là pháp tướng đặc trưng của Vô Tâm Ma Tôn.

Hơn nữa nếu ta đoán không sai, chắc chắn hai người đó là hai trong Tứ Đại Ma Tôn.

Vương tọa bằng đồng xanh là chỗ ngồi riêng của Thánh giáo ta dành cho Ma Tôn, chỉ có Tứ Đại Ma Tôn mới có tư cách sở hữu, chuyện này chắc lão Ngụy cũng biết.”