Trận chiến mà Côn Luân Ma Giáo vừa trải qua thực ra không thể coi là một trận đấu, vì dù sao cũng chỉ có mình Sở Hưu đánh một trận.
Nhưng nó giúp Côn Luân Ma Giáo đoàn kết còn hơn cả một trận đại chiến.
Dù sao Ma đạo đã bị chèn ép tận năm trăm năm. Trong năm trăm năm này toàn bộ giang hồ đều bị tông môn Chính đạo định đoạt, đại đa số võ giả Ma đạo đều có cảm giác mình không bằng Chính đạo.
Thậm chí trong nhánh Ẩn Ma có không ít người có suy nghĩ như vậy, cho rằng bản thân không bằng tông môn Chính đạo.
Bây giờ tất cả tông môn Chính đạo liên hợp vây công Côn Luân, kết quả vẫn không thể triệt hạ bọn họ. Cảm giác tự tin này hết sức hiếm có.
Sở Hưu nhìn qua Lục Giang Hà sắc mặt trắng bệch, nói với người khác: “Dẫn lão Lục tới chỗ Phong thần y, bảo hắn chữa cho.”
Nói lại thì Lục Giang Hà cũng chẳng trách được người khác, chỉ trách cái miệng của hắn thôi.
Trước đó mục tiêu của Quân Vô Thần chỉ có Sở Hưu, thậm chí không để ý tới Dạ Thiều Nam bừng bừng chiến ý, đương nhiên sẽ không quan tâm tới một con kiến hôi như Lục Giang Hà.
Nhưng lực sát thương từ cái miệng của Lục Giang Hà đúng là vượt quá lẽ thường, chuyên vạch trần khuyết điểm, đâm đao vào chỗ đau của Thiên Môn, cuối cùng chọc giận cả Quân Vô Thần.
Hắn không có tu vi nguyên thần cường đại như Sở Hưu, chỉ dựa vào ý chí của bản thân mới miễn cưỡng tránh được lực lượng của Lục Đạo Luân Hồi.
Cho nên lần này Lục Giang Hà rất ‘vẻ vang’ trở thành người duy nhất dưới trướng Sở Hưu bị thương, tuy hắn thụ thương cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Thương Thiên Lương ở bên cạnh Sở Hưu thở dài nói: “Trên người còn có người, trên trời còn có trời, e là thực lực của hai vị này đã chạm tới bầu trời rồi?”
Lục Giang Hà bên cạnh được người khác đỡ dậy, nghe vậy hừ lạnh khinh thường: “Lần đầu à, có gì lạ đâu?
Nếu ngươi thấy giáo chủ ra tay, ngươi mới biết thế nào là trời!”
Thương Thiên Lương nhìn sang phía hắn, đợi tới lúc hắn được dìu đi khuất mới nói: “Năm trăm năm trước kẻ này không bị người ta đánh chết đúng là kỳ tích.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Cho nên hắn nên cám ơn Độc Cô giáo chủ, bằng không chắc hắn chẳng sống được tới ngày Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt.”
Nguy cơ lớn nhất trước mắt đã giải trừ, tất cả mọi người dưới trướng y đều buông lỏng cảm xúc, kể cả Sở Hưu cũng vậy.
Ban đầu khi phát hiện ra di tích của Vô Tâm Ma Tôn và Thiên Khốc Ma Tôn, Sở Hưu đã có ý tưởng như vậy. Nhưng thật ra chính y cũng biết ý tưởng của mình tương đối mạo hiểm, nói chính xác hơn là y tương đối mạo hiểm.
Nhưng đây là cơ hội hiếm có, sớm muộn gì y cũng phải đi bước này, lần này đi nước cờ hiểm không khéo còn giải trừ được nguy cơ trong tương lai. Ít nhất khoác tấm da hổ Chung Thần Tú thì cả Thiên Môn hay những tông môn Chính đạo khác đều không tới gây sự với y.
“Tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?” Mai Khinh Liên ở bên cạnh hỏi.
“Có hứng thú gây dựng lại Âm Ma Tông không?”
Mai Khinh Liên đầu tiên là kinh ngạc, sau đó đôi mắt mỹ miều của cô nàng lóe lên vẻ kích động nói: “Bây giờ ư?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Bây giờ là được rồi, thời gian tới cả Chính đạo lẫn Thiên Môn đều không tới gây chuyện với chúng ta, cho nên không nhân cơ hội nhanh chóng phát triển Thánh giáo thì đợi tới lúc nào?
Một tháng sau, triệu tập tất cả thế lực dưới trướng tạo tới Côn Luân Sơn nghị sự. Tới lúc thương thảo bộ khung cho Thánh giáo ta rồi.”
Xây dựng lại Âm Ma Tông, đây không phải giấc mơ của Mai Khinh Liên mà là trách nhiệm luôn đặt trên vai cô nàng.
Khi nào hoàn thành trách nhiệm này, cô mới có thể thả lỏng một chút.
Nhưng khó khăn lắm mới tới lúc này mà Mai Khinh Liên lại lộ vẻ do dự.
“Ngươi cũng biết trình độ của ta ra sao rồi đấy, bảo ta quản lý mấy chuyện vặt thì được, nhưng đây là cả một tông môn, ta lấy gì ra quản?”
Sở Hưu nói: ”Ta chuẩn bị khôi phục lại thể chế của Thánh giáo năm xưa, đến lúc đó Âm Ma Tông vẫn là tông môn phụ thuộc của Thánh giáo, chẳng qua không cần phải thành lập sơn môn bên ngoài. Cứ xây dựng sơn môn trong nội bộ Thánh giáo là được.
Đến lúc đó ngươi muốn làm gì thì cứ làm, chỉ cần thu nhận đệ tử, truyền thụ công pháp Âm Ma Tông là được, còn quản lý tông môn các loại sẽ đã có ta giúp. Chọn vài người đáng tin cậy là được, cơ bản thì ngươi không cần quan tâm tới chuyện gì, Âm Ma Tông cũng có thể vận hành bình thường.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Mai Khinh Liên cũng thở dài một tiếng.
Có thể khiến truyền thừa của tông môn được kế tục, coi như mình hoàn thành trách nhiệm với sư phụ và các trưởng bối trong tông môn.
Bên phía Sở Hưu quyết định quy hoạch lại bộ khung cho Ma Giáo, nhưng thực tế y không muốn thay đổi điều gì, cứ dựa theo quy củ năm trăm năm trước là được.
Quy củ mà Độc Cô Duy Ngã thiết lập năm xưa rất thích hợp với Côn Luân Ma Giáo, có thể nói là hải nạp bách xuyên.
Người trong Ma đạo đều có tính cách riêng, không dễ gì quản giáo.
Cho nên Độc Cô Duy Ngã chỉ yêu cầu có một điều, hai chữ: phục tùng.
Các đường khẩu trong Côn Luân Ma Giáo đều nằm dưới sự quản lý trực tiếp của Côn Luân Ma Giáo, những người này là Côn Luân Ma Giáo tự bồi dưỡng.
Còn những thế lực như Âm Ma Tông và Vô Tướng Ma Tông, tuy trước đó đã có truyền thừa nhưng sau khi gia nhập Côn Luân Ma Giáo thì cũng là phụ thuộc của Côn Luân Ma Giáo. Những người chấp chưởng các môn phái này như chưởng môn đều được phong làm Ma Sứ, địa vị tương đương với đường chủ trực thuộc Côn Luân Ma Giáo, hai bên không chia cao thấp. Làm như vậy có chỗ lợi là Côn Luân Ma Giáo không cần khống chế kỹ lưỡng mỗi cá nhân, bọn họ chỉ cần khống chế những Ma Sứ của tông môn này là được. Chỉ cần bọn họ phục tùng thì toàn bộ tông môn cũng phục tùng.
Chiêu này rất hữu dụng, cứ nhìn nhánh Ẩn Ma hiện tại là biết. Thật ra trong nhánh Ẩn Ma, đa số mọi người không xuất thân từ các đường khẩu trực thuộc Côn Luân Ma Giáo mà là người từ các tông môn phụ thuộc.
Nhưng cho dù đã qua năm trăm năm, vẫn có những người trung thành tuyệt đối với Côn Luân Ma Giáo, như vậy đã rất hiếm có.
Lúc này dưới trướng Sở Hưu, tuy cũng có rất nhiều thế lực, mọi người cũng coi Sở Hưu là chủ nhân, nhưng ai cũng có suy nghĩ riêng, có truyền thừa riêng, rất giống Côn Luân Ma Giáo năm xưa.
Nếu Sở Hưu quy hoạch toàn bộ vào Côn Luân Ma Giáo thì có phần không thực tế, chẳng bằng tiến hành theo quy củ năm trăm năm trước.
Ngay lúc Sở Hưu suy nghĩ những điều này, Tây Côn Luân, vô số mây đen giăng kín bầu trời Thiên Môn, khí thế nặng nề như muốn nhỏ ra nước.
Đó là khí thế mà Quân Vô Thần vô thức tỏa ra, phải nói là cường đại tới mức kinh khủng.
Tất cả thần tướng Thiên Môn, kể cả những võ giả khác trong Thiên Môn đều trốn trong cung điện của mình, không dám lên tiếng, sợ làm môn chủ nổi giận.
Bọn họ không biết có chuyện gì cũng không dám hỏi, tốt nhất là ngoan ngoãn trông coi trận pháp phong ấn, có vậy mới an toàn.