Côn Luân Ma Chủ

Chương 1635. Càn quét! 1




Sở Hưu đến để giết người, đã là giết người thì cần gì nhiều lời.

Lã Phụng Tiên và Mai Khinh Liên đưa mắt nhìn nhau, đều khá kinh ngạc.

Bọn họ hiểu khá rõ về Sở Hưu, đương nhiên biết trạng thái hiện tại của Sở Hưu có vẻ không đúng, sát khí quá nặng.

Tuy trong đó có nguyên nhân Lục Giang Hà bị trọng thương nhưng không phải bọn họ coi thường Lục Giang Hà, trong suy nghĩ của Sở Hưu, Lục Giang Hà còn chưa quan trọng tới vậy. Ít nhất cũng chưa quan trọng tới mức ảnh hưởng đến cảm xúc của Sở Hưu.

Xem ra thời gian gần đây Sở Hưu phải chịu áp lực quá lớn, lớn tới mức y cần một chỗ phát tiết.

Ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Lên núi, diệt môn!”

Chỉ trong chớp mắt, sát khí cường đại đã xộc thẳng tới tận trời, toàn bộ Huyết Hà Giáo lập tức bị mây đen giăng kín, bị sát khí cường đại bao phủ.

Sở Hưu gây ra động tĩnh lớn đến vậy, võ giả trong Huyết Hà Giáo lại không phải mù lòa câm điếc, đương nhiên cảm giác được.

Trong lúc đám người Sở Hưu còn chưa lên tới sườn núi, tất cả trận pháp trong Huyết Hà Giáo đã khởi động.

“Thương thành chủ, phải dựa vào ngươi rồi.”

Thương Thiên Lương gật nhẹ đầu, lĩnh vực khô vinh nở rộ quanh người, khi hắn đi tới phía trước trận pháp, đại trận hộ sơn của Huyết Hà Giáo đã phải vận chuyển quá tải, tỏa ra ánh sáng đỏ, phát huy uy lực vượt quá cực hạn.

Lực lượng khô vinh này thật ra là của riêng Thương Thiên Lương, liên quan tới thời gian và thay đổi âm dương.

Bốn mùa tuần hoàn, tất cả mọi thứ chỉ có thể vận hành bình thường trong một quy luật. Còn bây giờ Thương Thiên Lương khiến cho đại trận hộ sơn của Huyết Hà Giáo bộc phát ra uy lực lớn nhất, nhưng chỉ không tới mười giây sau, toàn bộ đại trận phát ra tiếng nổ lớn, hiển nhiên không chịu nổi gánh nặng quá tải như vậy, trực tiếp vỡ vụn!”

“To gan!”

Từng tốp võ giả lao xuống từ đỉnh núi, dẫn đầu là một người trung niên có cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.

Người này tên là Đoàn Lăng Không, là phó giáo chủ của Huyết Hà Giáo.

Thật ra hắn không phải đệ tử của Huyết Hà lão tổ mà là gia nhập Huyết Hà Giáo giữa đường, nhưng lại học tập công pháp của Huyết Hà lão tổ.

Nhưng trước đó hắn đã thành danh trên giang hồ, là cường giả Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong, cũng có thân phận cho nên không bái sư, lại thêm có chức vị phó giáo chủ dụ dỗ, cho nên hắn dẫn một số đệ tử của mình gia nhập dưới trướng Huyết Hà lão tổ, đổi lấy chức vị phó giáo chủ.

“Rốt cuộc các ngươi là người phương nào mà dám xông vào Huyết Hà Giáo chúng ta, giết người của Huyết Hà Giáo chúng ta, muốn chết phải không?”

Khi Sở Hưu dương danh ở Đông Vực, phần lớn thời điểm Đoàn Lăng Không còn đang bế quan, cho nên tuy hắn từng nghe tên Sở Hưu nhưng lại không nhận ra Sở Hưu.

Có điều câu trả lời mà Sở Hưu cho hắn lại là một luồng đao quang cường đại sắc bén tới cực hạn, như muốn xé tan toàn bộ ngọn núi!

Đao ý cường đại như phá tan thiên địa, sắc bén tới mức có thể chặt đứt bất cứ lực lượng nào.

Quanh người Đoàn Lăng Không lóe lên huyết mang, con sông máu dài trăm trượng hiện lên, ngăn cản trước mặt Sở Hưu.

Công pháp của Huyết Hà Giáo tuy không biến hóa như Huyết Thần Ma Công nhưng loại cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền như Đoàn Lăng Không tu luyện công pháp này, bản thân đã sớm thu nạp không biết bao nhiêu khí huyết vào cơ thể, lúc này thi triển huyết hà cũng có uy lực bất phàm.

Nhưng một khắc sau, Sở Hưu thi triển một đao dung hợp đao ý Phá Tự Quyết và Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm, xé rách triệt để con sông máu của Đoàn Lăng Không!

Cứ như không gặp bất cứ trở ngại nào, đao thế trực tiếp chém về phía hắn!

Đoàn Lăng Không hoảng sợ, khí huyết vô biên trong ta cô đọng thành một thanh trường đao bằng máu, khí huyết trên đó đậm đặc tới mức hóa thành màu đen, thậm chí còn để lộ chút ma khí cường đại.

Thanh trường đao máu này nghênh tiếp nhát đao của Sở Hưu. Một tiếng nổ lớn vang lên, máu tươi bắn khắp nơi, Lăng Tiêu Trấn Long Kích không chịu nổi lực lượng cường đại đó bị đánh bay, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.

Ánh mắt hắn lóe lên vẻ kinh ngạc, đây là quái vật gì vậy? Lực lượng nội tình quả thật cường đại  tới kinh người!

Nhưng một khắc sau hắn lại liều mạng bỏ mặc thương thế tay niết ấn quyết. Thanh đao bị Sở Hưu đánh thành làn sương máu lại đột ngột ngưng tụ thành sợi tơ dưới chân Sở Hưu, bao phủ lấy y, như một cái kén máu khổng lồ.

Đồng thời Đoàn Lăng Không cười lạnh bắt đầu vận sức, định hút sạch máu tươi của Sở Hưu.

Nhưng sau đó nụ cười của hắn cứng đờ, vì hắn cảm giác được trong cái kén máu đó không có chút dấu hiệu nào của khí huyết!

Kén máu tan ra, bên trong không một bóng người!

Ảo thuật!

Đoàn Lăng Không cả kinh.

Một khắc sau, không ngờ xung quanh hắn lại xuất hiện tám bóng hình của Sở Hưu, đồng thời cầm trường cung ma khí, tám mũi Diệt Tam Liên Thành Tiễn bừng bừng ngọn lửa diệt thế đã bắn ra!

Ánh mắt Đoàn Lăng Không lóe lên huyết mang, lực lượng nguyên thần được thi triển tới cực hạn nhưng vẫn không nhận ra rốt cuộc cái nào là thật, cái nào là giả. Cả đời này hắn chưa từng thấy ảo thuật nào quỷ dị khủng khiếp như vậy.

Đoàn Lăng Không đột nhiên cắn răng một cái, thi triển lĩnh vực đỏ máu, định dùng lĩnh vực đấu với Diệt Tam Liên Thành Tiễn, thăm dò thật giả.

Nhưng sau khi tám mũi tên bắn vào lĩnh vực của hắn, Đoàn Lăng Không lại đột nhiên biến sắc.

Thật, tám mũi tên, tất cả đều là thật!

Tám mũi tên bừng bừng ngọn lửa diệt thế, lực lượng cực kỳ cường đại, mà tất cả đều là thật. Đoàn Lăng Không thật sự không thể tin nổi, sao lực lượng nội tình của đối phương lại cường đại đến vậy?

Thời khắc nguy cấp, hắn đành điều khiển con sống máu chắn quanh người, sau đó thu nhỏ lĩnh vực cố gắng phòng ngự. Tám mũi tên kia đã khóa chặt tất cả các phương vị mà hắn có thể né tránh, khiến hắn không thể trốn đi đâu, tránh cũng không được!

Một tiếng nổ lớn vang lên, Đoàn Lăng Không lại phun ra một ngụm máu tươi, ngọn lửa diệt thế đen nhánh quấn lấy người hắn, làm bốc hơi con sông máu trăm trượng kia.

Nhưng không đợi hắn nghĩ cách tiêu trừ ngọn lửa diệt thế khó chơi kia, Sở Hưu đã xuất đao chém xuống đất, mặt đất ầm rầm rung chuyển, đại lượng đao mang từ dưới đất dâng lên, trực tiếp bao phủ lấy Đoàn Lăng Không!

Thất Đại Hạn - Diệt Địa!

Sông máu tiêu biến, máu tươi rơi xuống!

Lúc này toàn thân Đoàn Lăng Không đã dính đầy máu tươi, ánh mắt đầy hoảng sợ.

Áp đảo, áp đảo hoàn toàn.

Đứng trước người này, thậm chí hắn không có chút năng lực hoàn thủ, bị áp đảo tới nước này.

Giờ phút này, Đoàn Lăng Không đã không còn chút chiến ý nào, bộc phát khí huyết quanh người, trực tiếp chạy trốn lên trên núi.

Nhưng cùng lúc, bên tai hắn lại vang lên tiếng thì thầm như quỷ thần kêu khóc. Trời khóc đổ mưa máu hàng lâm, nhưng hắn không cách nào hấp thu chú lực lượng nào từ cơn mưa máu mà chỉ cảm thấy cơn lạnh lẽo vô tận bao phủ lấy bản thân.

Hư không bị xé rách, bàn tay ma thần khổng lồ trực tiếp giáng xuống người hắn, nắm lấy hắn!

“Cút đi!”