Đoàn Lăng Không nổi giận gầm lên một tiếng, khí huyết quanh người thiêu đốt kịch liệt, có vậy mới tránh được bàn tay do Đại Bi Chú huyễn hóa ra.
Nhưng ngay sau đó, một bóng người đã xuất hiện phía trước hắn, giơ đao chém xuống. Đao ý sắc bén xé tan hết thảy, khí huyết quanh người hắn cũng bị xé rách. Trong thời khắc nguy cấp này, hai tay hắn trực tiếp nắm lấy thân đao, khí huyết thiêu đốt điên cuồng nhưng vẫn bị xé rách cả hai tay, thân thể cũng bị chém xuống đất, tạo thành một cái hố lớn.
Đoàn Lăng Không giãy dụa bò từ trong hố dậy, nhưng chớp mắt sau, bàn tay Sở Hưu đã nắm lấy cổ hắn, nhấc toàn bộ cơ thể hắn lên.
Đoàn Lăng Không kinh hãi phát hiện khí huyết mà trước đây mình luôn điều khiển, hôm nay lại hoàn toàn không nghe theo mệnh lệnh của mình, ngược lại bị Sở Hưu điều động, không ngừng sôi trào, tập trung vào đầu hắn.
Đoàn Lăng Không sắc mặt đỏ bừng, hoảng hốt hét lớn: “Tha cho ta...”
Còn chưa nói xong, đầu của hắn đã bị khí huyết bành trướng làm cho nổ tung, như quả dưa hấu phát nổ, cảnh tượng cực kỳ tanh máu, khiến đám võ giả Huyết Hà Giáo hoàn toàn sụp đổ.
Trên thực tế, trước đó bọn họ đã sụp đổ rồi.
Khi Sở Hưu giao thủ với Đoàn Lăng Không, võ giả dưới trướng y cũng không rảnh tay.
Bọn họ là người từng theo Sở Hưu nam chinh bắc chiến, đương nhiên không cần chỉ huy.
Thương Thiên Lương thi triển lĩnh vực, có thể nói là đồ sát, lực lượng mọi người không thể khống chế được, bắt đầu thiêu đốt điên cuồng tới mức phát nổ.
Mai Khinh Liên thi triển Hồng Liên Nghiệp Hỏa, phần lớn võ giả thậm chí không thể đến gần cô đã bị nghiệp hỏa trong tâm ma thiêu đốt bằng sạch.
Còn Lã Phụng Tiên, một thanh Phương Thiên Họa Kích đập xuống, hầu không không ai đỡ nổi một hiệp.
Sau khi Sở Hưu giết chết Đoàn Lăng Không, bọn họ cũng đã dọn dẹp gần hết đám người ở đây.
Thương Thiên Lương nhìn Sở Hưu như đang suy nghĩ, hắn có thể cảm giác được thực lực của Sở Hưu lại mạnh mẽ thêm.
Tới giờ mới bế quan mấy tháng? Đối với cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền bế quan với đơn vị hàng năm trời, như vậy không là gì.
Cho nên Sở Hưu trở nên mạnh mẽ hơn không phải ở lực lượng nội tình mà là khống chế lực lượng.
Những mô tả mà Thiên Hồn nói với Sở Hưu về cảnh giới Võ Tiên rất hữu dụng, ít nhất nó giúp Sở Hưu biết con đường phía trước của mình ở đâu, y nên bỏ công sức vào mặt nào.
Trước đó Sở Hưu không cách nào thi triển đồng thời tám mũi Diệt Tam Liên Thành Tiễn, còn bây giờ đây chưa phải cực hạn của y.
Đạp lên máu tươi khắp núi, Sở Hưu trực tiếp bước về phía đỉnh núi. Trong thời gian này không đệ tử Huyết Hà Giáo nào dám xuống.
Khi Sở Hưu lên tới đỉnh núi, nhìn thấy đại điện của Huyết Hà Giáo, một tiếng nổ lớn vang lên.
Đại điện Huyết Hà Giáo trực tiếp nổ tung, Huyết Hà lão tổ mặc huyết bào lay động theo làn gió, thân thể tỏa ra khí tức hung ác, đứng ra trước mặt mọi người quát lớn: “Sở Hưu! Ngươi muốn chết à!”
Thật ra ngay khi Sở Hưu bước vào sơn môn, giết chết hai đệ tử canh cửa, Huyết Hà lão tổ đã cảm nhận được Sở Hưu tới, nhưng hắn không cách nào xuất thủ.
Vì hắn đang bế quan.
Trước đó khi đuổi giết Lục Giang Hà, tuy Huyết Hà lão tổ không lấy được Huyết Thần Ma Công nhưng lại cảm nhận được điểm thần kỳ của Huyết Thần Ma Công.
Tới cấp bậc của Huyết Hà lão tổ, không có truyền thừa của đại phái, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng mà lên được tới cảnh giới này, thiên phú tuyệt đối không kém.
Cho nên chỉ dựa vào cảm ngộ khi giao thủ thôi, hắn cũng có chút thu hoạch, sau khi trở về lập tức bế quan, dung nhập cảm ngộ này vào võ đạo của mình.
Khi Sở Hưu vừa lên núi, hắn đang trong thời khắc mấu chốt, có muốn xuất thủ nhưng cũng không thể ra được, đành trơ mắt cảm giác thấy Sở Hưu giết chết Đoàn Lăng Không. Lúc này hắn hận không thể ăn tươi nuốt sống Sở Hưu.
Huyết Hà lão tổ oán hận nhìn chằm chằm vào Sở Hưu trước mặt, thật ra lần này hắn cũng tính sai, không ngờ Sở Hưu lại ra tay. Phải nói từ đầu hắn đã không coi Sở Hưu là đối thủ mà chỉ e ngại Hoàng Thiên Các.
Trước đó theo Huyết Hà lão tổ nghĩ, hắn động tới thuộc hạ của Sở Hưu, tuy Sở Hưu sẽ phẫn nộ nhưng chắc chắn sẽ tố cáo lên Hoàng Thiên Các, tạo áp lực lên lên Huyết Hà Giáo của hắn, nhưng thực tế Huyết Hà Giáo vốn không sợ.
Trong vụ đánh cược võ đạo ở Lăng Tiêu Tông lần trước, thật ra Huyết Hà Giáo đã công khai đứng về phía Huyết Hà Giáo, đương nhiên không quan tâm tới Hoàng Thiên Các, dù sao bọn họ có Hàn Giang Thành làm chỗ dựa.
Cho nên Huyết Hà lão tổ mới đuổi giết Lục Giang Hà sau đó ỷ vào chỗ dựa không e ngại gì đi bế quan.
Nhưng có thế nào hắn cũng không ngờ Sở Hưu lại dẫn người đi cả ngàn dặm, ngang nhiên đánh tới cửa, tên này điên rồi chắc?
Huyết Hà lão tổ căm tức nhìn Sở Hưu, như muốn ăn tươi nuốt sống y: “Ta từng thấy kẻ tự chui đầu vào chỗ chết nhưng đây là lần đầu thấy có người tới cửa tự nhận lấy cái chết như ngươi!
Lần này đừng nói sư phụ ngươi là truyền nhân của Cổ Tôn, kể cả sư phụ ngươi là Đạo Tôn Phật Tổ, lão tổ ta cũng sẽ hút sạch máu tươi của ngươi!”
Ngoài hắn ra, Huyết Hà Giáo chỉ có tổng cộng ba Thiên Địa Thông Huyền, một Âm Huyết Lệ đã bị Lục Giang Hà phế bỏ, một Đoàn Lăng Không đã bị Sở Hưu giết chết, chỉ còn lại một phó giáo chủ.
Loại tông môn như Huyết Hà Giáo vốn có nội tình không sâu, hôm nay còn tổn thất hai cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, có thể nói là tổn thương gân cốt.
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Chui đầu vào chỗ chết? Đã rất nhiều người nói câu này với ta, nhưng đáng tiếc tới cuối cùng, người chết lại là bọn chúng!
Sở Hưu ta không phải người dễ trêu, trong phạm vi Thương Ngô Quận lại truy sát người của ta, Huyết Hà lão tổ, ngươi cũng đang tự tìm đường chết đấy.
Nghe nói ngọn núi này là ngươi sai người nhuộm đỏ? Đúng là hữu danh vô thực, không biết dùng máu tươi của tất cả mọi người trong Huyết Hà Giáo có thể nhuộm đỏ hay không?”
Sau khi Sở Hưu dứt lời, không đợi Huyết Hà lão tổ phản ứng lại, y dã quát lớn: “Giết! Diệt sạch toàn bộ Huyết Hà Giáo, chó gà không tha!”
Võ giả Thánh Giáo phía sau y lập tức đằng đằng sát khí xông lên, luồng sát khí đó cường thịnh tới mức vượt qua lúc tiêu diệt Tu Bồ Đề Thiền Viện.
Nếu Sở Hưu đã nói chó gà không tha, vậy toàn bộ Huyết Hà Giáo sẽ không còn ai sống sót!
Huyết Hà lão tổ nổi giận gầm lên một tiếng, sông máu phình to quanh người, sôi trào dữ tợn. Con sông máu này cường đại hơn hẳn sông máu mà Đoàn Lăng Không ngưng tụ, cũng càng to lớn bắt mắt hơn.
Tuy trên người Sở Hưu đằng đằng sát khí, nhưng ánh mắt lại cực kỳ lạnh lùng tỉnh táo, tỉnh táo quan sát thực lực chân chính của Huyết Hà lão tổ.
Hắn thật sự là nửa bước Võ Tiên, nhưng nửa bước này là chỉ cảnh giới, tuy có thể ảnh hưởng tới sức chiến đấu nhưng lại không phải tuyệt đối.
Bất luận là khí thế mà Huyết Hà lão tổ thể hiện hay lực lượng thiên địa mà hắn dẫn dắt xung quanh, thật ra đều không bằng Tân Già La.
Dù sao hai người này, một chỉ là võ giả xuất thân dân dã, một lại là cung chủ Phạm Giáo - đại phái đỉnh phong tại Đông Vực, hơn nữa còn là điện chủ tương lai của một trong tam đại điện Phạm Giáo.
Con sông máu vô tận lập tức trút xuống đầu Sở Hưu, trong sông máu này còn có vô số oan hồn ác quỷ kêu rên, suy yếu lực lượng nguyên thần của Sở Hưu, uy thế này hơn hẳn Đoàn Lăng Không.
Ánh kim nguyên thần tỏa ra sau lưng Sở Hưu, thế công nguyên thần cỡ này đã không cách nào làm y bị thương, đặc biệt là sau khi tu luyện ảo thuật của Ma Lợi Kha, thực lực của Sở Hưu lại tiến bộ thêm một bậc