Côn Luân Ma Chủ

Chương 1763. Chỉ kiếm vào Côn Luân Ma Giáo




Thật ra ngay bản thân Yến Chi cũng không phát hiện, sau khi dung hợp kiếm hồn, tính cách Yến Chi đã trở nên cực kỳ lạnh lùng và sắc bén.

Thật ra trước đây tính cách Yến Chi không bá đạo như vậy, nhưng bây giờ, chỉ vì muốn tìm Trần Thanh Đế, hắn sẵn sàng hủy cả Thiên Hạ Minh mà trong lòng không hề cảm thấy có gánh nặng hay áp lực gì.

Thấy người của Phong Vân Kiếm Trủng động thủ, ánh mắt Phương Thanh Đằng đã đầy tuyệt vọng.

Hắn hiểu rất rõ thực lực của Thiên Hạ Minh.

Ngoài Trần Thanh Đế có thể ra mặt và hắn được Trần Thanh Đế kéo theo, thực tế không có bao nhiêu cường giả.

Dù sao thời gian của Thiên Hạ Minh còn ít, xuất thân dân dã, căn cơ non kém.

Không tính Trần Thanh Đế, hắn làm sao địch nổi võ giả của Phong Vân Kiếm Trủng?

Cho nên khoảnh khắc này, Phương Thanh Đằng đã có quyết định.

Hắn hét lớn với mọi người phía sau: “Trốn! Chạy tới phân điện của Côn Luân Ma Giáo cầu viện!”

Hắn không biết Trần Thanh Đế đi đâu, hắn chỉ biết quan hệ giữa Trần Thanh Đế và giáo chủ Côn Luân Ma Giáo Sở Hưu cực kỳ mật thiết. Hơn nữa Sở Hưu còn là hảo hữu với thiếu tông chủ Tạ Tiểu Lâu của bọn họ.

Trong thiên hạ ngày nay, có thể hoàn toàn không sợ Phong Vân Kiếm Trủng, hơn nữa còn đồng ý che chở cho Thiên Hạ Minh bọn họ, chỉ có mình Côn Luân Ma Giáo.

Nhưng những người khác trong Thiên Hạ Minh có thể bó chạy, chứ Phương Thanh Đằng hắn thì không.

Hắn mà chạy, làm sao xứng với ơn tri ngộ của Trần Thanh Đế? Làm sao xứng với Thiên Hạ Minh?

Rút trường kiếm trong tay ra, Phương Thanh Đằng xuất kiếm đâm tới. Thiên địa tinh thần, nhật nguyệt phong mang, tất cả đều bị kiếm mang che phủ, cực kỳ chói mắt.

Yến Chi nhíu mày: “Nhật Nguyệt Tinh Hà Kiếm Quyết của Tọa Vong Kiếm Lư? Đáng tiếc, tuy thực lực của ngươi không tệ nhưng không phải kiếm khách hợp lệ. Kiếm, không phải dùng như vậy, làm ra nhiều thứ lòe loẹt như vậy để làm gì?”

Trong tay Yến Chi không có kiếm nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng điểm ra một cái đã khiến tất cả kiếm mang mà Phương Thanh Đằng ngưng tụ nổ tung, khiến Phương Thanh Đằng phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra ngoài.

Trước mặt Võ Tiên, Thiên Địa Thông Huyền cũng chỉ như con sâu cái kiến.

Yến Chi đi tới, nhìn Phương Thanh Đằng trên mặt đất, lạnh nhạt nói: “Ta chỉ muốn báo thù cho sư tổ, không muốn lạm sát kẻ vô tội. Nói mau, Trần Thanh Đế đang ở đâu. Nói thì ngươi có thể sống, người của Thiên Hạ Minh cũng có thể sống.”

Phương Thanh Đằng nhổ một ngụm máu tươi xen lẫn nước miếng, mắng chửi: “Ta xxx ngươi...”

‘Phốc’.

Một tiếng vang nhỏ cất lên, Phương Thanh Đằng bị một luồng kiếm khí xuyên qua trán.

“Cứng đầu cứng cổ!”

Lúc này một võ giả Phong Vân Kiếm Trủng lại đi tới hạ giọng: “Đại nhân, Thiên Hạ Minh quá đông người, bọn chúng một lòng muốn trốn, chúng ta chỉ giết được ba phần mười, không đuổi kịp đám còn lại.

Những người này đều trốn về phía nam, chắc là trốn tới phân điện của Côn Luân Ma Giáo tại Nam Man, chúng ta có đuổi không?”

Yến Chi khẽ nhíu mày: “Côn Luân Ma Giáo? Sở Hưu?”

Thật ra thù hận giữa Phong Vân Kiếm Trủng và Côn Luân Ma Giáo không lớn.

Một nguyên nhân là trước đó Phong Vân Kiếm Trủng rất kín tiếng, đa số võ giả chỉ ở trong Kiếm Trủng tu hành, không bước chân vào giang hồ, không coi trọng phân chia chính ma. Chỉ khi Sở Hưu chiếm cứ Côn Luân Sơn, định gây dựng lại Côn Luân Ma Giáo, khiến cho toàn bộ giang hồ chấn động, Chung Ly Mục mới ra tay một lần.

Hơn nữa sau khi thấy Sở Hưu hủy diệt Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện, tình thế Côn Luân Ma Giáo hùng bá giang hồ đã bắt đầu xuất hiện, khiến các đại phái đều cực kỳ cảnh giác.

Nhưng Côn Luân Ma Giáo do Sở Hưu chấp chưởng và Côn Luân Ma Giáo của Độc Cô Duy Ngã năm trăm năm trước vẫn có chỗ khác biệt.

Năm trăm năm trước, Côn Luân Ma Giáo của Độc Cô Duy Ngã là thuận ta thì sống nghịch ta thì chết.

Còn Côn Luân Ma Giáo mà Sở Hưu chấp chưởng lại không bá đạo như vậy, nhưng lại rất thận trọng, từ từ xâm chiếm các thế lực trên giang hồ. Trước mắt toàn bộ khu vực Nam Man đã bị chiếm cứ.

Tuy cũng có một số nhân sĩ có kiến thức cho rằng phải nhanh chóng diệt trừ Sở Hưu, bằng không khi Côn Luân Ma Giáo lớn mạnh trở lại, chắc chắn sẽ có vô số hậu hoạn.

Nhưng từ khi Phật tông bị hủy diệt, còn ai dám gây ra Chính Ma Đại Chiến lần nữa?

Trong tình huống bình thường, Phong Vân Kiếm Trủng không dám, cũng không muốn trêu chọc Sở Hưu. Nhưng võ giả Yến Chi dung hợp kiếm hồn nhận được lực lượng, khiến hắn to gan hơn trước.

Lần trước Sở Hưu hủy diệt Tu Bồ Đề Thiền Viện, Yến Chi cũng là người quan chiến, khi đó hắn đã bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.

Hắn không thể không thừa nhận, trong cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, Sở Hưu đã gần như là vô địch. Nhưng hiện tại hắn đã bước lên một tầng thiên địa khác, liệu có phải có thể đánh một trận với Ma Chủ Sở Hưu?

“Đi, vào Nam Man!”

Yến Chi vung tay, dẫn các võ giả Nam Man khác đuổi tới.

Phong Vân Kiếm Trủng gây động tĩnh cực lớn, hay hôm sau toàn bộ võ lâm Tây Sở đã biết chuyện.

Phải biết, bao năm qua Phong Vân Kiếm Trủng rất ít khi ra ngoài. Kết quả lần này rời núi lại tạo ra động tĩnh lớn như vậy, chỉ trong một ngày đã phá tan Thiên Hạ Minh, minh chủ Thiên Hạ Minh Trần Thanh Đế không rõ tung tích, phó minh chủ Phương Thanh Đằng bị giết chết đương trường.

Đương nhiên đây còn không phải điều đáng kinh ngạc nhất. Đáng kinh ngạc nhất là Yến Chi lại đánh thẳng tới Nam Man, chỉ kiếm vào phân điện Nam Man của Côn Luân Ma Giáo!

Phải biết từ khi Sở Hưu ra tay hủy diệt Nam Bắc Phật Tông, toàn bộ giang hồ không có ai dám đối chọi với y.

Còn bây giờ Phong Vân Kiếm Trủng lại dám khiêu khích Côn Luân Ma Giáo, chuyện này khiến mọi người đều cảm thấy hoặc là Phong Vân Kiếm Trủng phát điên rồi,hoặc bọn họ có lá bài tẩy gì đó không muốn người khác biết.

Lúc này trong phân điện khu vực Nam Man, Chử Vô Kỵ nhàn nhã lấy ghế ngồi ngoài phơi nắng.

Đám người Sở Hưu còn đang bế quan, lúc trước Chử Vô Kỵ cũng bế quan, nhưng dựa vào hồn tinh đặc thù mà Sở Hưu lấy ra, hắn bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền thành công, không bế quan nữa mà về phân diện dưới hạ giới bảo hộ, thuận tiện trông coi tiến độ xây dựng phân điện ở hạ giới. Đương nhiên cũng do bế quan quá nhàm chán nên định về hạ giới nghỉ ngơi.

Thật ra Chử Vô Kỵ không phải loại người lười biếng nhưng hắn càng không phải loại cuồng nhân chỉ biết cắm đầu vào tu luyện. Đa số thời điểm hắn luôn giữ thái độ thuận theo tự nhiên.

Trước đó nhánh Ẩn Ma cần hắn giữ thể diện, cho nên thần kinh hắn luôn căng thẳng. Bây giờ có Sở Hưu, hắn cũng có  thời gian rảnh rỗi.

Đường Nha thay phiên nghỉ ngơi ở thượng giới, lúc này cũng tới bên cạnh Chử Vô Kỵ, cười ha hả nói: “Chử đại nhân học Ngụy lão à? sao thích phơi nắng như vậy.”

Chử Vô Kỵ liếc mắt nhìn Đường Nha, lạnh nhạt nói: “Đợi tiểu tử nhà ngươi tới tuổi của ta sẽ biết tranh thủ lúc rảnh rỗi phơi nắng là chuyện thích thú cỡ nào.

Đương nhiên ngươi cũng đừng học ta và Sở đại nhân, chút thực lực đó của ngươi còn xa mới tới đỉnh phong.

Đúng rồi, nghe nói ngươi có chút ân oán với Thục Trung Đường Môn, nhiều năm rồi ngươi còn không muốn về à?”

Đường Nha coi như võ giả tương đối trẻ tuổi dưới trướng Sở Hưu, cũng khá có tiềm lực. Dựa vào hoàn cảnh ở Đại La Thiên, lúc này hắn đã đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.

Đường Nha cười khẽ một tiếng, chuyện cũ trước kia đã tan thành mây khói. Đi theo Sở đại nhân nhiều năm như vậy, mấy chuyện xa xưa ấy, ta cũng nghĩ thoáng hơn rồi.”

Ngay lúc Chử Vô Kỵ còn định nói gì đó, một võ giả Côn Luân Ma Giáo đột nhiên chạy tới lớn tiếng hô: “Chử đại nhân, Thiên Hạ Minh, đến xin cứu viện!”