Côn Luân Ma Giáo đã bố trí rất nhiều phân đà ở khu vực Nam Man, khi võ giả Thiên Hạ Minh vừa xuất hiện tại đây, đã được Côn Luân Ma Giáo phát hiện ra, hơn nữa cũng được biết rõ ràng mọi chuyện.
Nghe tin Thiên Hạ Minh bị diệt, thậm chí các đám võ giả Phong Vân Kiếm Trủng theo Yến Chi đánh thẳng về phía mình, Chử Vô Kỵ vô thức cảm thấy không đúng.
Phong Vân Kiếm Trủng nhân lúc Trần Thanh Đế không có mặt ra tay với Thiên Hạ Minh thì rất bình thường, dù sao trước đó đối phương vừa bị Trần Thanh Đế làm nhục một trận.
Nhưng đối phương biết rõ người của Thiên Hạ Minh tới nhờ Côn Luân Ma Giáo che chở mà vẫn dám ra tay với hắn, lòng tin của bọn họ là ở đâu?
Từ khi Sở Hưu hủy diệt Nam Bắc Phật Tông, đã rất lâu rồi không có ai trong giang hồ dám tới vuốt râu hùm của Côn Luân Ma Giáo.
Chử Vô Kỵ cũng từng quen biết Phong Vân Kiếm Trủng, tông môn này tuy kín tiếng nhưng không phải kẻ ngốc, đối phương làm vậy e là có chỗ dựa.
Chử Vô Kỵ lập tức quay lại nói với Đường Nha: “Ngươi mau trở lại Đại La Thiên, bẩm báo chuyện này với giáo chủ và Trần minh chủ.”
Đường Nha kinh ngạc nói: “Một Phong Vân Kiếm Trủng mà thôi, không tới mức nghiêm trọng như vậy chứ?”
Chử Vô Kỵ lắc đầu nói: “Ta cũng không rõ, nhưng trực giác cảm thấy có gì đó không đúng.
Huống chi Thiên Hạ Minh bị diệt, dù sao cũng phải nói với Trần minh chủ một tiếng.”
Đường Nha biết quan hệ giữa Trần Thanh Đế và Côn Luân Ma Giáo, nghe vậy lập tức gật nhẹ đầu, trở lại Đại La Thiên báo tin.
Cùng lúc, Chử Vô Kỵ lại gọi Viên Cát đại sư và Trận Quỷ Vương Triều Hoàng đến.
“Hai vị, hiện giờ có thể vận dụng trận pháp của phân điện dưới hạ giới không?”
Viên Cát đại sư nói: “Sử dụng thì được, nhưng trước đó giáo chủ bảo chúng ta dồn công sức vào Đại La Thiên, cho nên thật ra trận pháp dưới hạ giới còn chưa bố trí xong.”
Trận Quỷ Vương Triều Hoàng không nhịn được nói: “Cho dù là trận pháp chưa hoàn thành cũng đủ để ngăn cản đối thủ cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong.
Sao ngươi phải thận trọng như vậy? Côn Luân Ma Giáo mạnh đến vậy, toàn bộ hạ giới có ai là đối thủ của chúng ta?”
Tuy trước đây Triều Hoàng gia nhập Côn Luân Ma Giáo là bị Sở Hưu uy hiếp, nhưng cảm giác thiên hạ vô địch này thật sự không tệ.
Không như lúc ở động thiên phúc địa, hắn bố trí một trận pháp còn phải suy nghĩ xem có chống được bên này hay không, có đỡ được bên kia hay không, bị bị hỏi tới mức phát bực.
Ngay lúc này, bên ngoài phân điện của Côn Luân Ma Giáo, giọng nói của Yến Chi cũng vang lên.
“Yến Chi của Phong Vân Kiếm Trủng, cầu kiếm Côn Luân Sở giáo chủ!”
Âm thanh đó vang vọng khắp phân điện Côn Luân Ma Giáo, Chử Vô Kỵ nghe xong đột nhiên biến sắc.
Chử Vô Kỵ không phải Phương Thanh Đằng. Phương Thanh Đằng thì chỉ có thể cảm nhận được Yến Chi rất mạnh nhưng không cảm giác được thực lực cụ thể của đối phương.
Còn hắn đã gặp Võ Tiên thật sự ở Đại La Thiên.
Lúc này Yến Chi vừa mở miệng, từ âm thanh của hắn, Chử Vô Kỵ đã có thể cảm nhận được, đối phương là Võ Tiên hàng thật giá thật.
Nhưng hạ giới sao lại xuất hiện Võ Tiên được? Hơn nữa còn là Yến Chi.
Trong trí nhớ của hắn, tuy Yến Chi có thực lực không tệ, nhưng không cách nào nhanh hơn Dạ Thiều Nam và lão thiên sư, bước vào cảnh giới Võ Tiên sớm như vậy được.
Thậm chí xét kỹ hơn, đối phương từng là võ giả cùng thế hệ với Chử Vô Kỵ.
Chử Vô Kỵ không kịp nghĩ nhiều, hắn đứng ra trầm giọng nói: “Sở giáo chủ không ở phân điện Nam Man, Phong Vân Kiếm Trủng các ngươi tới đây có chuyện gì?”
Yến Chi lạnh nhạt đáp: “Trần Thanh Đế của Thiên Hạ Minh giết sư tổ Chung Ly Mục của phái ta, hôm nay ta tới đây đương nhiên là để báo thù.
Trước đó đám võ giả Thiên Hạ Minh tới phân điện Nam Man của Côn Luân Ma Giáo, ngươi đừng nói mình không biết.
Phong Vân Kiếm Trủng ta không muốn đối địch với Côn Luân Ma Giáo, chỉ cần Côn Luân Ma Giáo giao người, Phong Vân Kiếm Trủng ta sẽ lập tức rút lui.”
Chử Vô Kỵ trầm giọng nói: ”Trần Thanh Đế của Thiên Hạ Minh có giao tình với Thánh Giáo ta, huống chi không ai có thể mang người ra khỏi Thánh Giáo ta!
Yến Chi, ta không biết vì sao ngươi có thể bước lên cảnh giới Võ Tiên, nhưng ta khuyên ngươi một câu, đừng đắc ý quên mình.
Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, Thiên Hạ Minh đã bị ngươi hủy rồi, ngươi còn định đuổi tận giết tuyệt hay sao?”
Gương mặt Yến Chi lộ vẻ bất ngờ; “Ngươi còn biết đến Võ Tiên?”
Nhưng ngay sau đó, Yến Chi lập tức phản ứng lại, trước đây nội tình của Côn Luân Ma Giáo thâm sâu tới kinh người, thậm chí bản thân Độc Cô Duy Ngã cũng là Võ Tiên, đối phương biết chuyện này cũng không có gì là lạ!
Nhưng Yến Chi lại không mấy để ý tới chuyện này, hắn chỉ cười lạnh nói: “Côn Luân Ma Giáo các ngươi gây không ít chuyện phá gia diệt một, kết quả hôm nay lại bảo ta tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, đúng là trò cười!
Nếu Sở Hưu không có mặt, vậy thì được, ngươi giao người ra đây.”
Chử Vô Kỵ híp mắt lại nói: “Ta đã nói rồi, không ai có thể mang người ra khỏi Thánh Giáo ta!”
“Võ Tiên cũng không thể/” Ánh mắt Yến Chi lóe lên vẻ lạnh lùng.
Chử Vô Kỵ cười khinh thường: “Ếch ngồi đáy giếng! Ngươi thật sự cho rằng Võ Tiên là đỉnh cao rồi? Thậm chí ngươi còn không có tư cách chứng kiến thiên địa lớn hơn nữa!”
Chử Vô Kỵ khinh thường là thật sự khinh thường, Võ Tiên thì đã sao?
Nhan Bi Phong Võ Tiên tứ trọng thiên còn chết dưới tay Sở Hưu, một trong các đại phái Ma đạo ở Nam Vực, Cực Lạc Ma Cung cũng bị Sở Hưu tiêu diệt.
Tuy Chử Vô Kỵ không tận mắt chứng kiến trận chiến ở Trung Châu, nhưng hắn cũng nghe nói, Sở Hưu chỉ thi triển hai chiêu đã giết chết Võ Tiên vừa thăng cấp, Tân Già La.
Võ Tiên thì đã sao? Sở giáo chủ của Thánh Giáo hắn đã giết đâu phải chỉ một hai vị Võ Tiên. Chút lực lượng đó của Yến Chi mà định tới Côn Luân Ma Giáo ra vẻ ta đây, còn kém lắm!
Ánh mắt của Chử Vô Kỵ như động vào chỗ đau của Yến Chi, khiến hắn nổi giận.
Một luồng kiếm khí quét ngang ra, hắc long gầm thét chấn động cả thiên địa, thậm chí khiến thiên địa nguyên khí xung quanh cũng phải thối lui.
Khoảnh khắc này, Chử Vô Kỵ đã có thể khẳng định đối phương chắc chắn đã đạt tới cảnh giới Võ Tiên!
“Khai trận!”
Chử Vô Kỵ quát lên chói tai.
Thật ra không đợi Chử Vô Kỵ hô lớn, Viên Cát đại sư và Triều Hoàng đã mở trận pháp.
Ánh sáng màu xanh của trận pháp tứ tượng hiện lên, nhưng ngay sau đó lại lập tức tan nát dưới kiếm khí kia.
Khoảnh khắc này cả Triều Hoàng và Viên Cát đại sư đều biến sắc.
Sở Hưu giao cho bọn họ nhiệm vụ bố trí trận pháp có thể bảo vệ phân điện ở hạ giới. Theo Viên Cát đại sư và Triều Hoàng thấy, trận pháp có thể chống lại cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong đã đủ mạnh, không ngờ còn không đỡ được một kiếm của người ta.
Trận pháp thứ hai lại hiện lên, lực lượng ngũ hành biến hóa lưu chuyển. Tuy chỉ là trận pháp ngũ hành đơn giản nhất, nhưng lại tương sinh tương khắc dung nhập biến ảo, khoảng mấy trăm loại biến hóa.