Côn Luân Ma Chủ

Chương 1765. Ếch ngồi đáy giếng 2




Trận pháp này là để đề phòng đối phương có nhiều người, liên thủ phá tan trận pháp đầu tiên, coi như dự trù.

Nhưng dưới chiêu kiếm của Yến Chi, trận pháp lại vỡ vụn, cực kỳ thê thảm.

Võ Tiên và Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong, tuy chỉ cách nhau một chút, nhưng là khoảng cách giữa người với trời.

Viên Cát đại sư và Triều Hoàng lại khởi động trận pháp tầng ba. Trận pháp này lấp lóe ánh sáng, thậm chí bên trong còn có một chút lực lượng của Vô Căn Thánh Hỏa.

Trận pháp này là trận pháp cuối cùng bảo vệ phân điện, cũng là trận pháp mạnh nhất. Đi sâu hơn vào bên trong sẽ là lối đi giữa hai thế giới.

Cho nên Triều Hoàng và Viên Cát đại sư đã dốc toàn lực, cuối cùng mới khiến một luồng lực lượng của Vô Căn Thánh Hỏa dung nhập vào trong.

Chử Vô Kỵ thấy vậy đột nhiên đứng dậy, đi ra bên ngoài trận pháp.

Thấy cảnh này, Viên Cát đại sư lập tức giật nảy mình, vội vàng nói: “Chử đại nhân, ngươi làm gì vậy?’

Chử Vô Kỵ trầm giọng nói: “Ngươi có chắc trận pháp cuối cùng này đỡ được một kiếm của Yến Chi không?

Ta không đứng ra kéo dài thời gian thì ai đi bảo vệ thứ ở trong phân điện.”

Viên Cát đại sư biết Chử Vô Kỵ có ý gì, một khi trận pháp này bị phá hủy, con đường nối hai thế giới sẽ bại lộ trước mắt Yến Chi.

Bây giờ Sở Hưu đang âm mưu tấn công Thiên Môn, chuyện này tuyệt đối không thể để kẻ khác phát hiện được.

Yến Chi kinh ngạc nhìn Chử Vô Kỵ ra khỏi trận pháp: “Nếu ngươi đã biết ta là Võ Tiên, sao ngươi còn dám đứng ra? Không muốn sống nữa à?’

Chử Vô Kỵ nhếch miệng cười: “Đương nhiên muốn sống rồi, nhưng từ khi Sở giáo chủ chấp chưởng Thánh Giáo ta, Thánh Giáo ta xưa nay chưa bao giờ nhượng bộ.

Người khác không làm được, Yến Chi ngươi cũng không làm được!

Hôm nay giáo chủ không có ở đây, nơi này do ta quản lý. Nếu ta cứ thế để ngươi phá tan phân điện, mang người về, chẳng phải mất mặt lắm sao?

Dù sao Chữ mỗ cũng dựa vào cái mặt này kiếm cơm, mạng có thể không còn, nhưng không thể mất mặt được!”

ÁNh mắt Yến Chi lóe lên vẻ kinh ngạc, có vẻ không ngờ trong Côn Luân Ma Giáo còn có nhân vật như vậy.

“Cứng đầu cứng cổ!”

Sau khi Yến Chi dứt lời, hắc long lại gào thét, kiếm khí màu đen xuyên qua nhật nguyệt sơn hà, đánh thẳng tới người Chử Vô Kỵ, khí tức hùng hồn tới mức tâm thần người ta chấn động.

Chử Vô Kỵ ném lưỡi nguyệt nhận trong tay ra, lực lượng khí huyết lập tức bộc phát. Lực lượng cường đại lập tức truyền vào nguyệt nhận, khiến cho ánh sáng của vầng trăng máu hiển hiện giữa không trung.

Nhưng đáng tiếc lực lượng của đôi bên chênh lệch quá lớn, dưới chiêu này lưỡi nguyệt nhận trong tay hắn cũng bị phá tan.

Ngay sau đó, Chử Vô Kỵ như không thấy cảnh tượng này, lại chủ động lao về phía Yến Chi, tay niết ấn quyết, ánh trăng hiển hiện. Dưới chân Yến Chi hiện lên đao mang sắc bén cực hạn, đánh thẳng về phái hắn.

Nhưng Yến Chi lại đạp mạnh xuống, khí thế mạnh mẽ bộc phát. Chỉ trong khoảnh khắc đao mang sắc bến đã bị phá hủy, đồng thời một luồng kiếm khí bắn ra, đánh bay Chử Vô Kỵ.

Thực lực của Chử Vô Kỵ mạnh hơn Phương Thanh Đằng nhiều, sau khi đỡ một luồng kiếm khí của cường giả Võ Tiên cũng chỉ bị thương chứ không chết.

Nhưng lúc này Yến Chi đã từ trên không giáng xuống, lại thi triển kiếm khí đánh giết.

Đúng lúc này, trong phân điện Nam Man bộc phát ra một luồng chấn động cường dại.

Vô Căn Thánh Hỏa bộc phát, lập tức ngăn trước mặt Yến Chi, làm tan rã kiếm khí của hắn.

Yến Chi kinh ngạc nhìn Vô Căn Thánh Hỏa. Hắn nhận ra nó, đây là Vô Căn Thánh Hỏa luôn cháy rực trên đỉnh Côn Luân Sơn.

Nhưng vấn đề là rốt cuộc Côn Luân Ma Giáo làm thế nào chuyển Vô Căn Thánh Hỏa tới nơi này?

Cảm thụ lực lượng trong Vô Căn Thánh Hỏa, với thực lực của Yến Chi cũng không thể khiến nó tiêu tan.

Nhìn Chử Vô Kỵ dưới Vô Căn Thánh Hỏa một hồi, Yến Chi vung tay, dẫn người tạm thời rời khỏi.

Sau khi Yến Chi đi khỏi, Vô Căn Thánh Hỏa lại đột nhiên dập ắt.

Viên Cát đại sư và Triều Hoàng từ đằng sau trận pháp đi ra, hai người đều có vẻ kiệt sức.

Triều Hoàng hùng hùng hổ hổ nói: “Hơn nửa năm mới làm được trận pháp, bây giờ phế bỏ rồi!”

Đại La Thiên, Nam Man Thương Ngô Quận.

Trong lúc Chử Vô Kỵ chống lại Yến Chi, Đường Nha đã đi qua trận pháp tới cứ điểm Nam Man, dùng bí pháp đưa tin cho Sở Hưu.

Nhưng tuy có trận pháp vận chuyển, tin tức vẫn phải từ cứ điểm Nam Man đi tới Nam An Phủ, sau đó lại tới bên Thương Ngô Quận.

Sau khi nhận được tin, Sở Hưu lập tức nhíu mày.

Trước đó hắn còn tính toán về hạ giới thế nào, không ngờ hạ giới lại rối loạn trước.

Thiên Hạ Minh bị Phong Vân Kiếm Trủng công phá, chuyện này vượt ngoài dự đoán của Sở Hưu.

Đương nhiên chuyện càng ngoài dự liệu hơn nữa là đến thời điểm này rồi mà còn có người dám tới khiêu khích Côn Luân Ma Giáo của y, đối phương ăn gan hùm mật báo hay sao?

Trong tin tức, Đường Nha chỉ nói theo lời Chử Vô Kỵ, nghi ngờ đối phương là Võ Tiên. Nhưng bất luận đối phương có phải Võ Tiên hay không, lúc này dám động tới Côn Luân Ma Giáo là tự tìm đường chết.

Đương nhiên Sở Hưu không thể quang minh chính đại đi hạ giới, hắn còn phải báo cho Trần Thanh Đế.

Gõ cửa mật thất bế quan của thiên địa, Trần Thanh Đế mang vẻ mặt khó chịu đi ra.

Trước mắt Trần Thanh Đế đang kẹt giữa đột phá và chưa đột phá, ở một cảnh giới cực kỳ huyền diệu, con đường phía trước ra sao phải dựa vào hắn tự lĩnh ngộ.

Cho nên hắn cần tiêu hóa kinh nghiệm và lực lượng mà mình nhận được trong Trung Châu, lúc này bị Sở Hưu quấy rầy, đương nhiên hắn thấy khó chịu rồi.

Nhưng Trần Thanh Đế cũng biết xưa nay Sở Hưu luôn làm việc ổn thỏa, đáng tin cậy. Y đột nhiên ngắt đứt việc bế quan của mình chắc chắn có vấn đề.

Sở Hưu hít một hơi thật sâu nói: “Trần minh chủ, có một chuyện ta phải nói với ngươi, ngươi cần chuẩn bị tâm lý.”

Trần Thanh Đế hừ một tiếng đáp: “Cứ nói đi, có sóng to gió lớn nào mà ta chưa từng gặp. Xảy ra chuyện gì?”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Vừa rồi thuộc hạ của ta đưa tin, nghi là Yến Chi của Phong Vân Kiếm Trủng đã đột phá cảnh giới Võ Tiên. Hắn tấn công Thiên Hạ Minh, còn giết phó minh chủ Phương Thanh Đằng.

Các đệ tử còn sót lại của Thiên Hạ Minh chạy tới phân điện của Thánh Giáo ta ở Nam Man, nhờ họ che chở, Yến Chi đã đánh đến cửa rồi.

Cho nên ta tới báo cho Trần minh chủ, mau tới hạ giới, giải quyết nguy cơ.”

Sở Hưu vừa nói xong, quanh người Trần Thanh Đế lập tức bộc phát ra lực lượng hùng hồn.

Sở Hưu thấy không xong, thân hình lập tức lui lại phía sau hơn mười trượng

"Phong! Vân! Kiếm! Trủng! Ta xxx con bà nhà ngươi!"

Trần Thanh Đế cứ thốt lên một chữ đều như tiếng sấm nổ vang vọng giữa thiên địa, khiến người nghe tâm thần phát lạnh.

Thậm chí lực lượng cường đại đó bùng nổ như một cơn bão vây quanh người Trần Thanh Đế, xông thẳng lên trời.

Sở Hưu im lặng không nói gì, sao bảo sóng to gió lớn cơ mà?

Thật ra lúc này Sở Hưu cũng hiểu tâm trạng của Trần Thanh Đế.

Dù sao Thiên Hạ Minh cũng là cơ nghiệp mà hắn gây dựng từ hai bàn tay trắng, tuy với thực lực của Trần Thanh Đế hiện tại, chút thế lực như Thiên Hạ Minh đã không giúp gì được cho hắn, nhưng Thiên Hạ Minh vẫn là Thiên Hạ Minh của hắn, của Trần Thanh Đế..