Nếu người của y gặp chuyên gì, Sở Hưu cũng không nhịn nổi như vậy.
“Trần minh chủ, cho dù ngươi muốn làm gì con bà nhà Phong Vân Kiếm Trủng, ngươi cũng phải xuống hạ giới đã rồi tính. Ta có bố trí lực lượng ở khu vực Nam Man, nhưng kém xa bên Đại La Thiên, có ngăn cản được một Võ Tiên không cũng là một ẩn số.”
Trần Thanh Đế hai mắt đỏ thẫm đi sau lưng Sở Hưu, mãi tới khi đến Nam Man mới gọi cả Tạ Tiểu Lâu đến.
Thân là người thừa kế Thiên Hạ Minh, chuyện này Tạ Tiểu Lâu cũng phải biết.
Còn Tạ Tiểu Lâu sau khi nghe tin cũng lộ vẻ tức giận, hai mắt đỏ bừng.
Phương Thanh Đằng chết là chuyện hắn không chấp nhận được nhất.
Phương thức giáo dục của Trần Thanh Đế cơ bản là lấy gậy đánh trẻ nhỏ.
Dạy xong thì bảo ngươi luyện, luyện không được thì đánh, đánh xong luyện. Đơn giản thô bạo tới cực điểm.
Chỉ có Phương Thanh Đằng kiên nhẫn ôn hòa thường xuyên an ủi Tạ Tiểu Lâu, hơn nữa còn kiên nhẫn dạy bảo hắn một số vấn đề cơ sở của võ đạo.
Thậm chí có thể nói, Phương Thanh Đằng là nửa sư phụ của Tạ Tiểu Lâu.
Hắn chết, cho dù Tạ Tiểu Lâu luôn tốt tính cũng hoàn toàn nổi giận.
Đợi tới khi Sở Hưu và Trần Thanh Đế tới hạ giới, thấy Chử Vô Kỵ đang bị thương nặng, còn có trận pháp bị phá hủy hoàn toàn, phân điện Nam Man khung cảnh hỗn độn.
Khoảnh khắc này ánh mắt Sở Hưu lập tức trầm xuống, kiểm tra thương thế của Chử Vô Kỵ rồi lập tức phái người gọi thần y Phong Bất Bình tới.
Chử Vô Kỵ xua tay hư nhược, cười nói: “Không sao, không chết được, ta còn chưa yếu đến mức đấy.
Nhưng Sở giáo chủ, dù sao ta cũng coi là bị thương khi đang làm việc, có phải nên chia thêm cho ta hai viên hồn tinh đặc thù mà ngươi mang về không?”
“Đừng nói hai viên, ba viên cũng có.
Nhưng rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Tên Yến Chi kia đã bước vào cảnh giới Võ Tiên?
Trận pháp trong phân điện Nam Man đâu? Nhiều trận pháp như vậy mà còn khiến ngươi bị thương?”
Nói đoạn, Sở Hưu đưa mắt nhìn sang Viên Cát đại sư và Triều Hoàng. Viên Cát đại sư lập tức run rẩy, Triều Hoàng tuy luôn có vẻ không phục không cam lòng, nhưng dưới ánh mắt Sở Hưu cũng thầm run sợ.
Chử Vô Kỵ xua tay nói: “Đừng trách bọn họ, không phải vấn đề của bọn họ.
Đa số trận pháp hạ giới đều do ta giám sát bố trí, trước đó ta cũng cho rằng hạ giới sẽ không có vấn đề gì nên dồn phần lớn lực lượng lên Đại La Thiên. Dù sao nơi đó mới có nhiều cường giả.
Ai mà ngờ hạ giới lại đột nhiên xuất hiện một Võ Tiên, những gì chúng ta chuẩn bị đều uổng công.
Nhưng may mà hai người bọn họ lâm thời thay đổi trận pháp, kích hoạt lực lượng của Vô Căn Thánh Hỏa, bằng không lần này ta cũng thảm rồi.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Tuy Đại La Thiên có nhiều tài nguyên, nhiều cường giả, nhưng hạ giới mới là căn cơ chân chính của chúng ta.
Võ Tiên thì đã sao? Đâu phải chưa từng giết người. Ngươi tới Đại La Thiên dưỡng thương đi, chuyện hạ giới để ta xử lý, mối thù này ta cũng báo giúp ngươi!”
“Tính thêm cả ta nữa!”
Trần Thanh Đế sắc mặt âm trầm đứng ra, lạnh lùng nói: “Sở Hưu, lần này đừng tranh với ta, chuyện diệt Phong Vân Kiếm Trủng cứ giao cho ta.”
Thấy bộ dạng của Trần Thanh Đế như vậy, Sở Hưu đành phải gật đầu, xem ra lần này Phong Vân Kiếm Trủng đã chọc giận Trần Thanh Đế rồi.
Thật ra đúng là lần này Phong Vân Kiếm Trủng đã hành xử quá đáng.
Trận chiến lần trước, nói không dễ nghe thì chỉ là tranh chấp miệng lưỡi giữa các tiểu bối. Võ giả thế hệ trước của Phong Vân Kiếm Trủng các ngươi ra tay, bản thân chuyện này đã là phá hoại quy củ.
Hơn nữa trận chiến đó đúng là Trần Thanh Đế đã hạ thủ lưu tình.
Bằng không thực lực của Trần Thanh Đế lúc đó đủ để đối phó với thực lực nửa bước Võ Tiên, chỉ ba quyền thôi là Chung Ly Mục đã bị giết chết.
Kết quả Chung Ly Mục còn sống hơn một năm mới chết, món nợ này tính lên đầu Trần Thanh Đế đúng là quá đáng.
Sở Hưu và Trần Thanh Đế không trực tiếp tới Phong Vân Kiếm Trủng báo thù mà đến Thiên Hạ Minh trước.
Tuy đại đa số người trong Thiên Hạ Minh đã bỏ chạy, nhưng vẫn có một số người bị giết, cũng có một số người tử chiến đến cùng, ví dụ như Phương Thanh Đằng.
Khi Trần Thanh Đế thấy thi thể Phương Thanh Đằng, gương mặt đã không thấy được chút biểu cảm nào.
Nửa ngày sau, Trần Thanh Đế mới giơ tay vuốt mắt Phương Thanh Đằng, thốt lên một câu: “Ngu ngốc! Đánh không nổi thì cố làm cái gì? Năm xưa ông đây cứu ngươi là để ngươi chịu chết ở đây à?”
Nói xong câu đó, ánh mắt Trần Thanh Đế lóe lên sát ý ngập trời: “Đi, tới Phong Vân Kiếm Trủng!”
Hành tung của Sở Hưu và Trần Thanh Đế không giấu diếm người khác, trong phế tích của Thiên Hạ Minh có không ít người buôn tin giang hồ quan sát chuyện này.
Thời gian vừa qua tiếng tăm của Phong Vân Kiếm Trủng càng lúc càng lớn.
Trước diệt Thiên Hạ Minh, sau đánh đến phân điện Nam Man của Côn Luân Ma Giáo, phá tan hai trận pháp của phân điện Nam Man, khiến Chử Vô Kỵ có danh tiếng không nhỏ trong Côn Luân Ma Giáo bị trọng thương. Đây là thế lực duy nhất dám ra tay với Côn Luân Ma Giáo trong mấy năm qua, khiến các tông môn chính đạo vốn không ngóc đầu lên được sau chuyện Nam bắc Phật Tông bị tiêu diệt, nay lại phấn chấn tinh thần.
Tuy thật ra lúc đầu chuyện này không liên quan gì tới Côn Luân Ma Giáo.
Trong Phong Vân Kiếm Trủng, từ khi trở về Yến Chi vẫn luôn bế quan.
Hắn chỉ vừa bước vào cảnh giới Võ Tiên, một tháng trước chỉ miễn cưỡng chải chuốt lại lực lượng tới mức thông thuận mà thôi.
Trên thực tế, muốn khống chế hoàn toàn lực lượng cảnh giới Võ Tiên phải tốn khoảng một năm.
Nhưng hắn còn chưa bế quan được bao lâu, bên ngoài đã có tin tức đưa tới nói Trần Thanh Đế và Sở Hưu đang nhắm thẳng tới Phong Vân Kiếm Trủng.
Hai vị này, một là cường giả từng đánh trọng thương Phong Vân Kiếm Trủng, giẫm tôn nghiêm của Phong Vân Kiếm Trủng dưới chân; một là Ma Chủ từng hủy diệt Nam Bắc Phật Tông, uy thế đứng đầu giang hồ. Hai người đồng loạt ra tay, bất cứ tông môn nào cũng cảm thấy áp lực như núi.
Nhưng sau khi võ giả của Phong Vân Kiếm Trủng báo tin, Yến Chi lại không có bất cứ phản ứng nào.
Hắn chỉ híp mắt lại nói: “Bây giờ mới xuất đầu lộ diện ư? Cũng tốt, giải quyết luôn thể!”
Sau khi bước vào cảnh giới Võ Tiên, tâm cảnh của Yến Chi cũng xảy ra một chút biến hóa.
Có một phần là ảnh hưởng từ kiếm hồn khiến tính cách hắn trở nên lạnh lùng hơn một chút, thậm chí cảnh giới Võ Tiên còn khiến hắn có cảm giác cao thủ tịch mịch.
Trong thiên hạ hôm nay, có mấy ai có tư cách giao thủ với hắn?
Với thực lực mà Trần Thanh Đế thể hiện lúc trước, hắn coi như một nửa. Với thực lực mà Sở Hưu thể hiện khi hủy diệt Nam Bắc Phật Tông, hắn cũng chỉ coi là một nửa.
Hai người cộng lại, vừa hay có thể làm đá mài đao của hắn, giúp hắn củng cố triệt để lực lượng của cảnh giới hiện tại.
Yến Chi mở mắt, không ngờ trong mắt cũng hiện lên kiếm ý màu đen.
hắn có đủ tự tin, nhưng không biết vì sao tiếng giễu cợt ếch ngồi đáy giếng của Chử Vô Kỵ luôn vang vọng trong đầu hắn, khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Ngay lúc Yến Chi đã chuẩn bị, võ lâm Tây Sở, thậm chí tất cả các cường giả đại phái trên giang hồ đều vội vội vàng vàng chạy tới Tây Sở, muốn tận mắt chứng kiến trận chiến này.
Tây Sở vốn cách xa Trung Nguyên, luôn yên bình, lúc này lại hoàn toàn sôi trào.