Thật ra đại đa số các tông môn đứng đầu đều không muốn xây dựng ở những nơi phồn hoa, vì nơi này nhiều người, thường ảnh hưởng tới việc tu hành, hơn nữa còn không phải vị trí tốt trong phong thủy.
Cho nên đại đa số tông môn đều ở trong danh sơn cạnh sông lớn, vị trí khá hẻo lánh.
Nhưng vị trí của Phong Vân Kiếm Trủng lại khác, không giống như trong núi mà là ẩn sâu trong vùng rừng rậm ngập nước.
Nhìn từ xa lại, Trần Thanh Đế và Sở Hưu đã có thể thấy được bộ dạng của Phong Vân Kiếm Trủng, không phải huy hoàng hùng vĩ mà là cây cối và kiến trúc xung quanh bao bọc lấy tông môn, như một nấm mồ khổng lồ.
Trần Thanh Đế cười lạnh nói: “Kiếm Trủng với chả Kiếm Trủng, nói cho dễ nghe chứ chẳng phải nghĩa địa chôn người chết ư? Chẳng phải bọn chúng thích giữ mộ à?
Vậy thì được, hôm nay ta sẽ cho bọn chúng tự chôn luôn!”
Trần Thanh Đế thường rất bá đạo, nhưng rất ít khi nóng giận bừng bừng sát khí như bây giờ. Rất hiển nhiên, hắn đã không chờ kịp, muốn cho đám người Phong Vân Kiếm Trủng kia từng quyền một, đánh hết vào trong mộ.
Khi Trần Thanh Đế và Sở Hưu tới nơi, không thấy người của Phong Vân Kiếm Trủng nhưng lại thấy không ít người của tông môn võ lâm khác.
Thầm Bão Trầm của Tọa Vong Kiếm Lư, lão tổ của Thương Thủy Doanh thị, Lăng Vân Tử của Thuần Dương Đạo Môn, Lục Trường Lưu của Chân Vũ Giáo, thậm chí cả lão thiên sư cũng được vị Khánh tiền bối đỡ xuống Long Hổ Sơn. Đương nhiên vị Khánh tiền bối kia thậm chí trông còn già hơn cả lão thiên sư, không giống như từng là đạo đồng của lão thiên sư, quả thật không khác nào trưởng bối.
Những môn phái khác trong giang hồ cũng tới đây không ít, đặc biệt là các thế lực ở Tây Sở. Dạ Thiều Nam đang bế quan nhưng Đông Hoàng Thái Nhất lại tới, thậm chí cả hoàng tộc Tây Sở cũng phái người tới, khiêm nhượng đứng sau lưng mọi người.
Sở Hưu nhìn những người ở đây, ngoài cười nhưng trong không cười nói; “Chư vị đều tới đây xem trò hay à?”
Dư uy của Sở Hưu vẫn còn, mọi người ở đây không ai dám lên tiếng.
Chỉ có Lục Trường Lưu thở dài một tiếng nói: “Sở giáo chủ, thật ra chúng ta chỉ muốn xem xem, chuyện này có thể giải quyết theo cách khác không.
Dù sao oan oan tương báo đến khi nào mới dứt, trước kia Phong Vân Kiếm Trủng và Thiên Hạ Minh chỉ vì chút mâu thuẫn nơi khóe miệng, thậm chí không tính là thù hận, không ngờ lại làm lớn chuyện tới mức này, thật sự không đáng.
Mấy năm gần đây trên giang hồ gió nổi mây phun, đã trải qua mấy trận đại chiến, lần này nếu có thể đình chiến thì tốt nhất là đừng đánh!”
Những người khác nhìn về phía Lục Trường Lưu với vẻ quái dị.
Nhiều năm trước vị này đã bế quan, tới giờ cũng đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, nhưng hình như bế quan nhiều nên đầu óc cứng nhắc, hắn còn dám khuyên Sở Hưu?
Ngày trước Sở Hưu định hủy diệt Tu Bồ Đề Thiền Viện, đám người lão tổ Doanh gia còn lên Côn Luân khuyên Sở Hưu, kết quả chẳng phải bị Sở Hưu mắng cho một trận, u ám rời khỏi.
Mọi người ở đây cho rằng Lục Trường Lưu cũng sẽ như vậy, nhưng Sở Hưu lại bình tĩnh từ tốn giải thích cho Lục Trường Lưu.
“Lục chưởng giáo nói vậy là sai rồi, ngươi đã từng nói chuyện lần này chỉ bắt đầu từ một mâu thuẫn nho nhỏ ngoài miệng, vậy rốt cuộc là ai cố chấp không bỏ qua chút mâu thuẫn bên khóe miệng đó?
Không phải Trần Thanh Đế mà là bên phía Phong Vân Kiếm Trủng!
Còn có Yến Chi đánh tới phân điện Nam Man của Thánh Giáo ta, món nợ này ta còn chưa tính với hắn đâu.
Sở Hưu ta là người nói lý, người không động tới ta, ta cũng không chạm tới người, đương nhiên vai chính ra tay ngày hôm nay không phải ta mà là Trần minh chủ.
Lục chưởng giáo, cho dù ngươi có khuyên được ta cũng không có tác dụng gì. Ngươi có khuyên được Trần minh chủ hay không?”
Mọi người ở đây thấy vậy đều giật mình, Sở Hưu tốt tính như vậy từ lúc nào? Còn bình tĩnh từ tốn giải thích cho Lục Trường Lưu.
Đương nhiên Sở Hưu sẽ không thừa nhận là y sợ Ninh Huyền Cơ.
Trong Trung Châu, dù sao Ninh Huyền Cơ cũng đã mở cửa sau giúp y, đây là ân tình, phải trả lại.
Tại Đại La Thiên, Sở Hưu không có cơ hội trả lại ân tình cho Ninh Huyền Cơ, y đành phải trả ân tình này cho đồ tử đồ tôn của hắn.
Lục Trường Lưu lặng lẽ nhìn Trần Thanh Đế một cái, thở dài một tiếng nhưng không tiếp tục khuyên nhủ.
Sở Hưu còn có vẻ rất bình tĩnh, nhưng nhìn sang Trần Thanh Đế, chỉ cần không phải người mù đều có thể cảm giác được luồng sát ý cường đại trên người Trần Thanh Đế, như ngọn núi lửa sắp bộc phát.
Dáng vẻ người sống chớ gần của Trần Thanh Đế khiến Lục Trường Lưu biết, đối phương đã quyết chí đánh một trận với Phong Vân Kiếm Trủng, không ai có thể khuyên được.
Trần Thanh Đế nhìn về phía Phong Vân Kiếm Trủng, bước ra một bước, lực lượng cường đại lập tức khiến mặt đất chấn động. Lực lượng đó mạnh mẽ tới mức mọi người ở đây biến sắc.
“Đám nhãi nhép của Phong Vân Kiếm Trủng, ra đây nhận lấy cái chết!”
Khoảnh khắc này, tiếng hô như sấm động, khiến cả thiên địa cũng biến sắc, mây đen giăng kín không trung.
Sở Hưu ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh mắt cũng lóe lên vẻ ngạc nhiên.
Trong Trung Châu, Trần Thanh Đế cũng có đột phá, không ai biết đỉnh cao của con đường hắn đi ở đâu.
Nhưng sau chuyện Trung Châu, rõ ràng thực lực của hắn đã tiến bộ thêm một bậc.
Tuy Trần Thanh Đế còn chưa phải Võ Tiên, nhưng lực lượng bản thân hắn đã đạt tới mức có thể ảnh hưởng tới một bộ phận quy tắc.
Trong Phong Vân Kiếm Trủng, tiếng kiếm reo long ngâm vang vọng đất trời.
Kiếm ý hắc long chém tan bầu trời, xoắn nát tất cả mây đen.
Yến Chi đạp lên không đi tới, kiếm khí lượn vòng xung quanh, khiến hư không xung quanh như có cảm giác chấn động.
Ánh mắt đám người lão tổ Doanh gia nhìn về phía Yến Chi đều mang vẻ kinh ngạc.
Trước đó bọn họ còn nghi hoặc không biết vì sao Yến Chi lại đột nhiên to gan tới mức ra tay với Thiên Hạ Minh, thậm chí còn dám đánh vào phân điện của Côn Luân Ma Giáo.
Bây giờ bọn họ đã hiểu, không ngờ Yến Chi đã bước ra bước cuối cùng mà bọn họ vô cùng ao ước.
Những võ giả ở hạ giới, hễ đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, không ai không muốn bước ra bước cuối cùng.
Nhưng điểm khác biệt là có một số người đã thấy trước mặt mình không còn đường, nhiều lần đột phá mà không tiến bộ, đã từ bỏ.
Còn một số người như Dạ Thiều Nam, cho dù biết tiền đồ xa vời nhưng chỉ cần có một chút cơ hội thôi, vẫn cố đi đến cuối.
Nếu biết trước Yến Chi sẽ bước ra bước cuối cùng, trước khi tới nơi này, có trả giá ra sao bọn họ cũng muốn hỏi rốt cuộc làm sao Yến Chi làm được.
Nhưng bây giờ thì sao, hiển nhiên cả Yến Chi và Trần Thanh Đế đều không tính nghe bọn họ nói năng gì.
Yến Chi chăm chú nhìn Trần Thanh Đế, lạnh lùng nói: “Ta còn tưởng ngươi sẽ sợ tới không dám xuất hiện, không ngờ lại là ta coi thường ngươi.
Lúc trước, ngay ở nơi này, ngươi xuất quyền phá tan trận pháp của Phong Vân Kiếm Trủng ta, giẫm thể diện của Phong Vân Kiếm Trủng xuống đất.
Lại xuất quyền đánh trọng thương sư tổ, khiến cho một năm sau lão nhân gia u uất qua đời.