Chương 15: Chia Rẽ Và Lời Hứa
“Vương Đại Triển, không ngờ con trai của người đó lại xuất hiện ở đây cùng với con. Hơn nữa, đứa trẻ đằng kia nhìn cũng rất quen thuộc, nó tên là gì?” Người đàn ông lịch thiệp vừa nói vừa chỉ tay về phía Hoàng Khánh Long.
“Cậu ta là Hoàng Khánh Long! Là người nhà họ Hoàng nhưng hình như có vấn đề nào đó!” Liễu Vân Tiên nhẹ nhàng nói ra, biểu hiện khi ở trước mặt bố mình hoàn toàn khác so với khí chất lạnh lùng thường ngày.
“Vậy ra là như thế! Nhưng cũng có thể nói chuyện lần này thật là trùng hợp, những đứa trẻ sống sót đều không phải dạng tầm thường chút nào!” Người đàn ông lịch thiệp khẽ nói, sau đó nhìn sang nơi Vương Minh đang cãi nhau cùng bố cậu ta, mở miệng hỏi:
“Vương Đại Triển, cậu nghĩ nên giải quyết chuyện này ra sao?”
Người đàn ông lực lưỡng là Vương Đại Triển, quay ra nói lại: “Liễu Thương Huyền, cho dù cậu nghĩ thế nào thì bọn họ cũng đã cứu con trai tôi, không được động đến bọn họ!”
Nghe thấy thế, người tên Liễu Thương Huyền là bố của Liễu Vân Tiên, nhẹ nhàng gật đầu đáp ứng, sau đó quay sang nhìn Bá Phong tiếp chuyện: “Phong Vương, tuy chúng ta đứng khác chiến tuyến nhưng lần này thực sự cảm ơn vì đã cứu đám trẻ. Liễu Thương Huyền vô cùng cảm kích và nếu có thể, hãy nhận lấy sự đền đáp của tôi!”
Bá Phong ngồi dậy, không hề tỏ ra nao núng trước mặt hai người đàn ông kia, thay vào đó liền thở dài nói: “Ban đầu cũng không biết đó là con của các ngươi, nếu không ta còn có ý định cứu hay sao? Thôi được rồi, tất cả đã qua, có thể đem theo con các người quay về nhưng hai đứa kia vẫn phải đi theo ta!”
Bá Phong dù tiếc nuối cỡ nào đi nữa, hạt giống như Hậu Khánh hay Hoàng Khánh Long cũng không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được. Nhưng lúc này, Liễu Thương Huyền lại nói: “Về đứa trẻ kia, dường như có quan hệ không tầm thường với Hoàng gia, có lẽ ông nên suy nghĩ lại một chút.”
Bá Phong lập tức sững sờ, ông ta đang tự hỏi bản thân phải đen đủi đến mức nào mới có thể xả thân đi cứu mấy đứa trẻ tài năng của phe địch kia chứ? Nhưng ngẫm lại, cuối cùng ông ta vẫn kiên quyết nói: “Nếu bọn họ không đến nhận người, nó vẫn sẽ thuộc về Hội Cứu Thế chúng ta!”
Liễu Thương Huyền không nói nữa, sau cùng rời xa khỏi nơi này và quay lại đứng bên cạnh Liễu Vân Tiên, dường như đang nói chuyện gì đó với con gái. Sau một lúc, Liễu Vân Tiên bước lại gần nhóm Hoàng Khánh Long và Hậu Khánh, cùng lúc với Vương Minh, hai người đồng thời nói: “Tạm biệt một thời gian rồi!”
Hoàng Khánh Long cùng Hậu Khánh đều đã nhận ra rằng bọn họ sẽ phải chia rẽ, nhưng dù thế thì cũng không phải chuyện gì quá xấu, chỉ là rời xa khoảng cách mà thôi, sau này vẫn có thể gặp được nhau.
Hoàng Khánh Long tiến đến, siết chặt nắm tay lại rồi đưa ra giữa, nói: “Chúng ta đều là bạn bè, dù cho sau này có chuyện gì xảy ra, nhất định tôi sẽ đứng bên cạnh giúp đỡ mọi người!”
“Được, tôi cũng vậy!” Vương Minh bật cười một cách thoải mái, cũng đưa tay ra chạm với tay Hoàng Khánh Long.
“Đành phải vậy thôi! Dù sao một cô gái như tôi cũng chẳng cần các cậu giúp đỡ!” Liễu Vân Tiên khẽ nhắm nhẹ đôi mắt lộ ra vẻ tự tin, nhưng cũng đưa tay ra với bọn họ.
“Chậc, các cậu có cần phiền phức như vậy không? Cứ như là cảnh tượng trong phim điện ảnh ấy! Thật trẻ con nhưng mà cũng chịu vậy!” Hậu Khánh bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó cũng đưa một tay ra, cùng nhau đặt xuống lời hứa.
“Nhưng đáng tiếc! Người quan trọng nhất lại không ở đây!” Vương Minh chợt tỏ ra buồn bã, khi nhắc đến điều đó, cả nhóm đều lộ ra vẻ u sầu.
Liễu Vân Tiên là người cảm thấy có lỗi nhất, cô chạy lại gần phía bố mình, vội vã nói: “Còn một người bạn nữa, cậu ta đã cứu con thoát khỏi nguy hiểm lúc đó. Chắc chắn cậu ta vẫn chưa c·hết, bố giúp con tìm kiếm cậu ta được không?”
Cùng với Liễu Vân Tiên, bên kia, Vương Minh cũng ra điều kiện với bố mình rằng sẽ quay về nếu chịu đi tìm tung tích của Nhật Hoàng trước.
“Nhưng trên đường tới đây tìm các con, ta cũng dã dò xét toàn bộ khu vực lân cận rồi, không hề có dấu hiệu của một đứa trẻ nào khác. Có lẽ…” Liễu Thương Huyền lần đầu tiên chứng kiến vẻ mặt đó của con gái, trong lòng có chút chua xót, thế nhưng nhắc đến hoàn cảnh trong này, cũng thực sự khó khăn.
“Đúng vậy đấy! Ta cũng không hề phát hiện ra bất cứ dấu vết nào cả!” Vương Đại Triển cũng bất lực nói ra.
“Nhưng mà…” Vương Minh dường như vẫn chưa chấp nhận điều đó, cậu ta định cố chấp nhưng ngay sau đó đã thấy Hậu Khánh bước đến cản lại.
“Yên tâm đi! Cậu ta vẫn chưa c·hết đâu, tôi có thể cảm nhận được điều đó. Hơn nữa, nếu những người này không tìm thấy, có lẽ cậu ta cũng đã được ai đó mang đi thì sao? Cũng giống chúng ta vậy.” Hậu Khánh nói ra.
“Đúng là có khả năng như thế thật. Lúc này bên ngoài Vanh Đai An Toàn có rất nhiều người xuất hiện vì đang trong mùa săn, việc đứa trẻ đó bắt gặp người khác cũng không lạ gì. Nhưng sao cậu biết được là còn sống? Năng lực sao?” Liễu Thương Huyền làm bộ tò mò, quay sang hỏi Hậu Khánh.
Vốn dĩ ngày từ ban đầu, Liễu Thương Huyền cũng đã cảm nhận được một loại năng lượng kỳ lạ trước khi tới đây, mà thứ năng lượng đó bắt nguồn từ Hậu Khánh.
“Cái này…!” Hậu Khánh bắt gặp ánh mắt của Liễu Thương Huyền, trong thâm tâm không kìm được mà run rẩy, lắp bắp không dám trả lời.
“Được rồi, đừng hỏi nhiều nữa! Cậu không thấy mình đang dọa đứa nhỏ sợ hãi à?” Vương Đại Triển đột nhiên lên tiếng cản lại.
“Vậy được rồi! Từ giờ tôi sẽ mang Vân Tiên quay về. Nếu sau này các cậu có dịp, có thể đến Liễu gia chơi!” Liễu Thương Huyền cười nhạt, sau đó dắt theo Liễu Vân Tiên rời đi.
Màn sương lạnh hiện ra, chốc lát đã không thấy bóng dáng hai người đó đâu nữa.
Vương Đại Triễn cũng bắt đầu túm lấy Vương Minh, sau đó đột nhiên hóa ra đôi cánh phía sau lưng, nhìn giống như cánh của rồng với kích thước khá lớn. Ông ta mang theo Vương Minh bay lên cao và cũng nhanh chóng biến mất không thấy đâu nữa.
Chỉ còn lại Hoàng Khánh Long và Hậu Khánh, lúc này đối diện với hai người chỉ có Bá Phong và bốn vị Tướng của ông ta.
“Thế nào? Cảm giác chia rẽ chắc hẳn là buồn lắm nhỉ? Nhưng đừng lo, nếu tất cả đều chịu cố gắng thì sẽ sớm có khả năng gặp lại nhau thôi!” Bá Phong nhếch miệng cười, dường như khá thích thú trước tình cảnh của những đứa trẻ con.
Hậu Khánh bước lại gần hỏi: “Hội Cứu Thế và Hội Kỵ Sĩ là địch với nhau, như vậy sau này chúng tôi sẽ là kẻ địch của nhau à?”
“Đừng ngu ngốc như thế! Tuy bề nổi thì chúng ta như nước với lửa, đánh nhau cũng có vô số n·gười c·hết nhưng bởi vì đó chỉ là quy luật của thế giới hiện tại mà thôi. Quan hệ giữa hai bên không đến mức gay gắt như các cậu tưởng tượng, ngược lại còn có một chút giao hảo giữa hai thế lực đào tạo của chúng ta nữa kìa!” Bá Phong bình tĩnh giải thích cho hai người hiểu.
“Rốt cuộc thì bản chất của thế giới bây giờ chính là như vậy đấy. Dính đến một chút lợi ích cũng có thể lấy nhau ra chém g·iết. Nhưng sau đó cũng vẫn có thể qua lại vui vẻ với nhau như bình thường, các cậu hiểu điều đó không?” Bá Phong khẽ than thở, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hậu Khánh cùng Hoàng Khánh Long.
…
Thời gian đảo ngược lại khi Nhật Hoàng bắt đầu thẳng tiến về hướng đông nơi mà cậu ta nghĩ rằng nhóm bạn của mình đang đi theo đó.
Đột nhiên, phía sau lưng cậu ta xuất hiện một đàn sói với bộ lông màu đỏ, nếu như nhóm Vương Minh thấy được thì sẽ nhận ra, chính là đàn Huyết Lang trước đó từng truy đuổi bọn họ.
“Ồ, ồ, chúng mày vừa mới gặp phải chuyện gì à? Đói sao? Mau lại đây!” Nhật Hoàng hiện ra nụ cười có cảm giác kỳ quái, gương mặt đó của cậu ta dường như luôn luôn bộc lộ một nét gian xảo.
Huyết Lang đầu đàn gầm gừ dữ tợn, khi nhìn thấy Nhật Hoàng làm cho chúng nghĩ tới đám trẻ nhân loại đã từng khiến chúng thiệt thòi mấy hôm trước. Sau đó, nó lập tức nhảy vồ về phía Nhật Hoàng, móng vuốt sắc nhọn không thương tiếng mà cào ra.
Nhật Hoàng bật nhảy lùi về phía sau một khoảng đủ xa, mà Huyết Lang sau khi bắt hụt, một loại áp lực nặng nệ bỗng dưng khiến cho cơ thể nó bị ghì mạnh xuống đất.
Đúng lúc này, Nhật Hoàng cầm trên tay con dao đã được cậu dùng năng lực của mình tác động, sau đó hướng đến phần mắt to lộ ra của nó mà đâm xuống. Một nhát đâm mạnh mẽ và không chút do dự, Huyết Lang lập tức tóe máu và cuối cùng c·hết đi.
Nhưng con sói xung quanh trông thấy liền bắt đầu hoảng sợ, bởi vì con đầu đàn đ·ã c·hết cho nên chúng không dám tự ý lao đến t·ấn c·ông Nhật Hoàng được nữa. Cậu ta cũng không quan tâm chúng nghĩ gì, con dao được rút ra khỏi đầu Huyết Lang, một cái bóng màu đen chui ra từ trong con dao quay trở lại lơ lửng cạnh đầu cậu.
“Ừm, nếu như Thực Thần có thể cái biến mọi thứ, vậy nếu nó thử cái biến con sói này thì sao?” Nhật Hoàng cúi xuống nhìn Huyết Lang mới c·hết đi không lâu, ý định đột nhiên lóe lên khiến cậu ta nóng lòng muốn thử ngay lập tức.
Thoắt cái, bóng đen mà cậu đặt cho một cái tên dễ nhớ, Hắc, đang trở thành một chiếc áo choàng mặc trên người cậu ta, thoát ra và lao đến t·hi t·hể của Huyết Lang rồi nuốt trọn nó vào bên trong. Sau một lúc ục ịch, ý thức Nhật Hoàng liên thông với Hắc, và cuối cùng khiến cho Huyết Lang hóa thành một con sói đen kịt, nhìn vào như thế nó được tạo ra hoàn toàn từ bóng tối.
Hắc Lang tru lên một tiếng, nghe theo sự điều khiển của Nhật Hoàng, nó không ngần ngại lao về phía đàn Huyết Lang trước mặt bằng thứ tốc độ không gì sánh nổi.
Móng vuốt của Hắc Lang được cải tạo trở nên dài và bén hơn nhiều, một nhát cào vung ra đã có thể cắt đôi mất một cái đầu Huyết Lang khác. Hơn thế nữa, dường như lúc này Hắc Lang còn nhận được một loại năng lượng thuộc tính, đó chính là Ám.
Nó di chuyển nhanh hơn bình thường và khi tiếp xúc với những bóng cây, cơ thể nó đột ngột biến mất và xuất hiện tại một cái bóng khác gần đó. Chớp mắt xuất hiện rồi lại biến mất, liên tục tập kích đánh lén con mồi, sức mạnh của Hắc Lang bây giờ hoàn toàn vượt trội hơn so với khi trước.
Cộng thêm sự điều khiển của Nhật Hoàng, chẳng mấy chốc mà Hắc Lang đã g·iết c·hết được thêm ba con Huyết Lang khác, khiến cho đàn sói sợ hãi chạy tán loạn.
Sau khi chúng chạy đi hết, Hắc mới nhả ra t·hi t·hể của Huyết Lang đầu đàn và quay lại bên cạnh Nhật Hoàng. Nhưng nhiêu đó cùng chưa đủ thỏa mãn cậu ta. Cho dù sau khi sử dụng năng lực như vậy và cảm giác khá thấm mệt, Nhật Hoàng vẫn muốn thử xem tác dụng khi dùng một nửa khác của Thực Thần sẽ như thế nào.
Bạch, một cái bóng cầu khác đứng song song với Hắc tiến tới phía một con Huyết Lang vừa c·hết đi. Nó bao bọc và nuốt chửng t·hi t·hể vào trong, cũng sau một hồi cải tạo, cuối cùng sinh ra một con Bạch Lang khác.
Bạch Lang tỏa ra hào quang chói lọi, khiến cho tầm mắt của Nhật Hoàng cũng khó nhìn thấy rõ được nó. Sau đó, Bạch Lang hướng về phía đám t·hi t·hể kia, nó bỗng hóa thành một vệt sáng, đúng hơn là do tốc độ di chuyển của nó quá nhanh đến mức trông như một vệt sáng.
Bạch Lang tiến tới, vung ra móng vuốt của mình như những lưỡi kiếm sắc bén, cắt qua thân thể Huyết Lang như cắt giấy, hơn nữa còn để lại những vết bỏng qua vết cắt của mình.
Chốc lát, Nhật Hoàng cảm thấy choáng váng, hai chân run rẩy sau đó ngã khụy xuống, khiến cho Bạch Lang cũng dừng lại, Bạch liền nhả ra t·hi t·hể Huyết Lang và quay trở về bên người cậu ta.
“Hộc, hộc, còn quá yếu để điều khiển những thứ như thế này. Hơn nữa, để đảm bảo khả năng chạy trốn khi gặp Dị thú mạnh, mình nên tăng cường luyện tập năng lực Trọng Lực thì tốt hơn!”