Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cực Hạn Dị Biến

Chương 16: Đại Chiến Giữa Hai Dị Thú




Chương 16: Đại Chiến Giữa Hai Dị Thú

Sau khi nghỉ ngơi và lấy lại sức, Nhật Hoàng tiếp tục hướng đến phía đông mà chạy đi. Trên đường, lúc nào cậu cũng sử dụng Trọng Lực lên chính mình, một phần là để tăng tốc độ chạy và một phần cũng là để luyện tập năng lực duy trì lâu và bền hơn.

Những lúc nghỉ ngơi, Nhật Hoàng lại bắt đầu luyện tập cùng với những vật nặng ở xung quanh mình. Dùng Trọng Lực nâng lên hạ xuống, cố gắng khống chế và duy trì một vật nặng ở một khoảng trọng lực nhất định, đó là cách luyện tập duy nhất mà cậu ta nghĩ ra lúc này.

Để có thức ăn, Nhật Hoàng bắt đầu tìm cách săn bắn những động vật bình thường ở xung quanh đây. Nhưng trong thời kỳ này, động vật đều gần như bị đột biến hết, có rất ít động vật hoang dã nào mà có thể bình thường.

Nhưng đột biến không có nghĩa là không thể ăn được, cũng như lúc này, Nhật Hoàng phát hiện ra một cái hang thỏ. Nói đúng hơn là hang của một Dị thú thỏ, mà kích cỡ của nó lớn hơn cả cậu ta, bắp đùi đều rất chắc thịt.

Nhưng Dị thú này lại có đặc điểm là khi nó điên lên, sức mạnh của nó có thể đập tan một tảng đá lớn, chính là điều mà Nhật Hoàng e ngại. Hơn nữa, dù kích thước lớn như tốc độ của nó lại không hề chậm, nó di chuyển lắt léo và linh hoạt dẫn đến việc bắt được nó cực kỳ khó trong một vài trường hợp.

“Nhưng dù mày có nhanh thế nào, bị Trọng Lực của tao ảnh hưởng cũng không thoát nổi đâu, hehe!” Nhật Hoàng đứng núp trong bui cây gần hang của nó, quan sát và chờ đợi thời khắc nó bước ra khỏi cửa hang.

Một lúc sau, con thỏ kích cỡ to lớn bước ra ngoài, ánh mắt nó đề phòng nhìn xung quanh, dường như cũng tự ý thức được bản thân mình là một món ăn ngon, xung quanh cũng có rất nhiều Dị thú khác nhòm ngó đến.

Nhật Hoàng lặng lẽ quan sát mà không ra tay trước, cậu đang chờ đợi một thời điểm thích hợp nhất.

Ngay tức khắc, phía xa có một con trăn lao tới, nó dùng cơ thể dài ngoằng của mình quấn lấy con thỏ, chậm rãi siết chặt khiến con thỏ không có đường thoát đi. Vốn dĩ đã rất cẩn thận, thế nhưng tốc độ của con thỏ vẫn không sánh kịp với một kẻ săn mồi cao cấp như con trăn kia.

“Nó vẫn là một Dị thú hạ cấp mà thôi, mình không cần phải sợ!” Nhật Hoàng thầm nhủ như thế.

Đúng là con trăn kia chỉ ở mức hạ cấp nhưng nếu phải nói, khả năng săn mồi của nó không thua gì trung cấp cả. Nhật Hoàng chờ cho đến khi hai bên dãy dụa một lúc, con trăn dần dần khiến cho con mồi tắt thở cũng chính là lúc nó cảm thấy nên buông lỏng ra.

Đột nhiên, nó ngửa cổ lên khẽ kêu, cảm giác nặng nề xuất hiện đột ngột khiến nó không phản ứng kịp. Rất nhanh, trọng lực đè nén lên nó ngày một cao hơn và cứ duy trì ở một mức độ như thế, khiến cho nó không thể nào di chuyển như ý muốn được.

Nhật Hoàng lặng lẽ vòng ra phía sau tầm nhìn của con trăn, con dao đem cho Hắc nuốt chửng và hóa thành một thanh kiếm đen. Cậu cầm kiếm trên tay, lao nhanh đến và vung một nhát khiến đầu trăn đứt lìa.

Thanh kiếm trở lại bình thường và Hắc cũng nhả ra con dao, Nhật Hoàng cầm dao lại gần con thỏ đã bị trăn siết đến c·hết. Khóe miệng cậu ta lại hiện lên một vệt gian mãnh.



Trong lực đột ngột ập lên cơ thể của con thỏ một cách bất ngờ cùng với cường độ mạnh mẽ, khiến cho hai mắt nó mở bừng ra, dường như vô cùng ngạc nhiên.

“Thực sự vẫn chưa c·hết cơ à? Không lãng phí tao quan sát mày suốt hai ngày qua, xem ra Dị thú hạ cấp nhưng trí tuệ cũng không kém chút nào nhỉ?” Nhật Hoàng liền đã biết được con thỏ giả c·hết và cứ như thế, cậu ta không cho nó cơ hội phản kháng.

Một lần nữa, tay cầm dao mạnh mẽ đâm ra, cắm lên cổ của nó và khiến máu chảy ra ròng ròng. Dưới trọng lực áp lên nặng nề, cuối cùng con thỏ cũng hoàn toàn bị ép khô, chỉ còn lại toàn là một miếng thịt tươi ngon trong mắt Nhật Hoàng.

Sau khi ăn uống no nê và tích trữ được một chút thực phẩm, Nhật Hoàng làm chín, phơi khô sau đó gói gọn nó vào trong bọc lá mang theo bên người mình. Cậu ta lại tiếp tục di chuyển chạy theo hướng đông, cùng với một chiếc áo choàng đen do Hắc biến thành mặc trên người, cậu di chuyển dễ dàng vượt qua mà không bị Dị thú khác phát hiện.

Cho đến tầm chiều tối, khi mặt trời chuẩn bị tắt hẳn, không gian xung quanh dần dần bị bao bọc bởi bóng tối lạnh lẽo. Nhật Hoàng tìm được một ngọn núi cao, khi cậu chạm vào vách đá, một loại cảm giác ấm áp xuất hiện khiến cậu bất ngờ.

“Ngọn núi này lại có cái gì bên trong đây? Hay là núi lửa nên mới sờ ấm như vậy?” Nhật Hoàng liền cảm thấy tò mò, một sự thôi thúc khiến cho cậu ta quyết định trèo lên ngọn núi để tìm hiểu.

Trong bóng tối, nhờ có chiếc áo choàng đen bao quanh mà không có một sinh vật nào phát giác ra sự hiện diện của Nhật Hoàng. Chẳng mấy chốc mà cậu ta có thể leo đến gần đỉnh núi và khi ngó đầu nhìn lên, một cảnh tượng kỳ lạ đập vào trong mắt cậu.

Một cái tổ giống như tổ chim nhưng kích thước lớn hơn không biết bao nhiêu lần, bán kính khoảng chừng hơn ba mét và bên trong đang có ba quả trứng rất to, mỗi quả đều trắng tinh và tỏa ra luồng nhiệt nóng rực.

“Trứng gì mà lại như thế? Không biết nó nở ra sẽ thành loại Dị thú nào đây?” Nhật Hoàng nhìn xung quanh không thấy có nguy hiểm, liền bất chấp tiến lại gần cái tổ để quan sát kỹ hơn.

Cậu không có nhiều kiến thức về Dị thú cho lắm, cũng chỉ biết được một vài loại khá là nổi tiếng thường xuyên được mọi người xung quanh nhắc đến mà thôi.

Nhật Hoàng đến gần tổ trứng, cảm giác nguồn nhiệt tỏa ra từ ba quả trứng xua tan đi cái lạnh giá về đêm, khiến cho cậu thoải mái đến mức chỉ muốn nằm xuống mà ngủ một giấc đến sáng mai.

Trong khi đang miên man, Nhật Hoàng lại không phát giác ra được có một cặp mắt đáng sợ đang nhìn chằm chằm vào bản thân mình. Một đôi mắt sắc bén xuyên thấu màn đêm đang chậm rãi di chuyển lại gần ổ trứng, tiếp cận với cậu ta.

Chiếc miệng nó mở rộng để lộ cặp răng nanh dài và nhọn, dịch độc nhỏ ra từ đó, rơi xuống mặt đất khiến cho âm thanh xèo xèo vang lên, đánh thức Nhật Hoàng bừng tỉnh.

Ngay trước mặt cậu ta lúc này là một con mãng xà to lớn, toàn thân được bọc bởi một lớp vảy màu xanh lam bóng bẩy, nó đang hướng chiếc miệng của mình về phía cậu ta.

Sắc mặt Nhật Hoàng nhanh chóng tái nhợt đi, hai chân run run không cách nào di chuyển nổi trước mặt mãng xà đó. Nhưng đột nhiên, từ trên trời vang lên âm thanh rít gào mãnh liệt, có thể nghe ra được sự phẫn nộ bên trong đó.



Một vầng hào quang đỏ rực xuất hiện trên trời, lọt vào trong tầm mắt của Nhật Hoàng, đó là một con chim lửa rực rỡ đang lao xuống, giương ra cặp vuốt sắc của nó về phía mãng xà.

Mãng xà lập tức quay lại phía sau, dùng đuôi của mình với một đầu ngọn hoắt đâm thẳng lên chim lửa. Hai bên v·a c·hạm gây ra luồng áp lực nặng nề tản mạnh xung quanh, thổi bay Nhật Hoàng rơi vào trong ổ trứng bên cạnh.

Chim lửa thấy vậy, ánh mắt giận dữ của nó trừng lên, một ngọn lửa đỏ rực từ đôi cánh phun ra, thiêu đốt cơ thể của mãng xà. Nhưng mãng xà dường như không quan tâm đến, mặc cho ngọn lửa thiêu đốt cũng không thể nào qua khỏi lớp vảy xanh lam của nó, cặp răng nanh nhanh chóng lao tới định cắn cổ chim lửa.

Hai bên có vẻ như đều là Dị thú mạnh mẽ, dù cho không biết chúng ở cấp độ nào, Nhật Hoàng cũng chỉ biết núp sau ba quả trứng, chờ đợi cuộc chiến phân ra thắng bại.

Ngọn lửa ngày càng bùng nổ mãnh liệt hơn, dường như một ngọn núi lửa đang chuẩn bị phun trào. Dòng dung nham nóng chảy phun ra từ miệng chim lửa, khiến cho lớp vảy xanh lam của mãng xà cuối cùng cũng xuất hiện vết cháy đen.

Mãng xà đúng lúc này phản công, tốc độ của nó cực nhanh, dùng chiếc đuôi phi lên quật ngã chim lửa xuống dưới đất, sau đó lại trườn đến và nhanh chóng quấn chặt lấy chim lửa.

Mặc kệ cho sức nóng trên người chim lửa khiến cho lớp vảy mãng xà đang tróc ra từng mảnh, mãng xà đưa miệng cắn xuống cơ thể chim lửa, khiến cho chim lửa đau đớn thét gào.

Nhưng nhìn đến ba quả trứng kia, dường như khí thế của chim lửa sục sôi, nó điên cuồng vùng vẫy và rồi thoát ra khỏi sự khống chế của mãng xà, móng vuốt sắc bén nhắm tới phần vảy đã bị tróc ra của nó, chọc thủng một lỗ máu lớn.

Nhật Hoàng núp trong tổ trứng quan sát, mấy lần định có ý trốn đi nhưng lại không thành công. Những ngọn lửa nóng rực của chim lửa bắt đầu lan rộng ra xung quanh và rồi hình thành một tấm hàng rào bao vây tổ chim lại, dường như chim lửa muốn chặn được thoát của kẻ địch.

Mãng xà vươn mình đứng dậy, miệng nó phun ra một chất dịch độc về phía chim lửa nhưng không trúng. Khiến cho dịch độc rơi vãi xuống đất, liền khiến cho nền đá xung quanh bị ăn mòn thành những cái hố lớn.

“Không biết cấp bậc của chúng là gì nữa? Cho dù là Dị thú Ưng Xám thuộc về loại cao cấp kia cũng không thể mạnh đến mức này được! Hay là…cấp Thống Lĩnh? Hay thậm chí là Bá Chủ thì sao? Không dám tưởng tượng thêm nữa!” Nhật Hoàng nhìn trận chiến mà càng lúc càng thêm lo sợ, cũng không dám thò đầu ra dù chỉ là một chút nào nữa.

Trận chiến giữa hai Dị thú dường như cũng chuẩn bị kết thúc, chim lửa ra đòn kết liễu cuối cùng, móng vuốt của nó được ngọn lửa bao trùm lấy, mạnh mẽ đâm xuyên qua cơ thể mãng xà, kéo ra một tảng thịt lớn từ đó.

Nhưng mãng xà dường như liều mình, miệng há lớn hết cỡ, cố sức ngoạm lấy cánh trái của chim lửa, sau đó mạnh mẽ kéo cho nó đứt rời, chiếc cánh rơi xuống đất cùng với cơ thể của chim lửa.



Cuối cùng, không bên nào thắng được bên nào, mãng xà nằm sấp xuống đất và dần dần trở nên im lặng. Một bên đối diện, chim lửa mất đi bên cánh nên không thể bay được nữa, cũng không có cách nào đứng dậy, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào tổ trứng phía xa kia.

“Nhân loại, nhân loại,...mau nghe lời thỉnh cầu của ta!” Một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu Nhật Hoàng khi cậu còn đang nơm nớp lo sợ không biết phải làm gì.

Lời nói không biết đến từ đâu nhưng lại khiến Nhật Hoàng cảm giác quen thuộc. Cậu lập tức bật dậy, ngó đầu ra và thấy chim lửa đang nhìn mình chằm chằm.

“Con chim đó gọi mình? Không thể nào?” Nhật Hoàng liên tục phủ nhận, một Dị thú có thể giao tiếp với con người, đó vẫn là điều khó tin đối với cậu ta.

Nhưng lời nói đó lại một lần nữa vang lên khi mà con chim lửa nhìn thấy Nhật Hoàng: “Nhân loại, nghe lời thỉnh cầu của ta, hay bảo vệ con của ta!”

“Con của nó? Vậy thực sự là con chim đó đang nói với mình?” Nhật Hoàng tỏ ra kinh hãi, rốt cuộc thì có chối bỏ thế nào cũng không thoát khỏi sự thực hiện hữu ngay trước mắt mình.

“Mày muốn tao bảo vệ chúng? Điều này rất khó!” Nhật Hoàng tuy còn chút lo sợ, nhưng khi trông thấy hoàn cảnh của chim lửa thì cũng bớt đi phần nào, liền mở miệng thử nói.

“Chỉ cần một trong ba quả trứng đó, còn lại hai quả và trái tim của ta, ngươi có thể dùng cho bản thân mình!” Lời nói của chim lửa lại vang lên trong đầu Nhật Hoàng.

Và một lần nữa, cậu lại bắt đầu nổi lên sự tò mò và hỏi: “Dùng chúng làm gì? Bà nói rõ hơn được không?”

Vì giọng nói của chim lửa giống như giọng của một người phụ nữ, vậy nên Nhật Hoàng mới xưng hô như vậy với nó từ lúc này.

“Máu của ta, một bá chủ đã sống gần nghìn năm, có thể giúp cho cơ thể yếu ớt của ngươi mạnh mẽ hơn gấp bội, và còn nhiều điều nữa không thể nói hết. Hai quả trứng đó cũng vậy, nếu ngươi ăn chúng, có lẽ sẽ nhận được một thứ mà ngay cả ta cũng không biết được. Làm ơn, hãy đồng ý với ta, nhân loại, bảo vệ cho một đứa con của ta, đừng để dòng dõi của ta bị đứt đoạn!”

Lời cầu khẩn của chim lửa vang lên, mang theo trong đó là một loại cảm xúc khiến Nhật Hoàng cảm động. Nhưng không vì thế mà cậu lại mềm lòng, đang trong lúc do dự thì đột nhiên, một âm thanh khàn đặc khác lại vang lên trong đầu.

“Nhân loại, ta không biết ngươi có thứ năng lực gì để hiểu được chúng ta nói, thế nhưng cuộc chiến này cả hai chúng ta đều đã thua. Ngươi có thể lấy bất cứ thứ gì từ trên người ta, còn lại, hãy giúp ta bao bọc đứa trẻ của mình!”

“Là con mãng xà đó? Nó cũng nói được?” Nhật Hoàng dần dần cảm giác như bản thân đang đứng ở một thế giới khác vậy, việc cậu ta giao tiếp với Dị thú thế này quả thực không tưởng.

“Đã biết sẽ có chuyện này, tại sao ban đầu còn đánh nhau?” Nhật Hoàng hỏi một câu đối với cả hai con vật, vì căn bản cậu ta không hiểu được nguyên nhân của cuộc chiến này.

“Nhân loại, chẳng phải các ngươi cũng đều như thế hay sao? Khi đối diện với lợi ích, tất cả mọi thứ khác đều không còn quan trọng nữa. Chúng ta cũng chỉ muốn tốt nhất cho thế hệ sau của mình mà thôi!” Tiếng nói của mãng xà vang lên, dường như nó đang hấp hối và cố gắng tuôn ra những hơi thở cuối cùng.

“Nhân loại, lúc này ta không có cách để mặc cả với ngươi. Nhưng dù là con hắn hay con ta cũng được, chỉ cần ngươi đồng ý bảo vệ chúng thật tốt, mọi thứ trên người ta đều sẽ cho ngươi! Nếu không, những kẻ thù khác sẽ tìm đến!” Giọng nói tha thiết của chim lửa lại tiếp tục vang lên.

Cuối cùng, đứng trước hai sinh vật to lớn, Nhật Hoàng quyết định đồng ý với chúng, sau đó được mãng xà chỉ cho địa điểm làm tổ của mình. Nhưng trước tiên, cậu ta cần phải lấy được lợi ích thuộc về mình trước.