Chương 16: Nữ bạo long.
Chương 16: nữ bạo long.
Cố gắng hết sức kết quả vẫn là đau lòng. Tiền Nhất Tiêu bắt đầu dính đòn liền cản không được thế thua, càng lúc ăn đòn càng nhiều. Ý thức được đã vô vọng, Tiền Nhất Tiêu bổ nhào vào chơi đôi công. Dù rằng kiểu chơi này còn ngu hơn trước đi nữa, ít nhất tự mình cảm thấy mình kiên cường không phải sao.
Ừ kiên cường thì có và nằm đất cũng có luôn. Đánh xong Trần Anh Khang vác Tiền Nhất Tiêu trên vai chạy một mạch đến trạm xá thuận đường gọi y sĩ qua sân luôn.
Những người cảnh giới thấp thường rất khó kiểm soát lực của bản thân, còn khó hơn khi phương thức tu luyện chủ đạo của cựu địa lại đi con đường thuần túy võ lực. Hoặc là lấy lực phá pháp, hoặc là di tốc đánh nhau. Muốn luyện võ kỹ, thường phải đến võ giả cảnh mới lên luyện nếu không sinh ra võ hồn xung đột thì lại uổng công.
Sau khi Trần Anh Khang đi, mọi người mới nghĩ ra cần có y sĩ, lập tức Lý Nguyên Từ kêu Ân Khuyết chạy theo. Đi được nửa đường, thấy Trần Anh Khang cùng y sĩ đi tới hắn liền chạy ngược lại, về trước báo tin.
Dù vậy Lý Nguyên Từ vẫn nói mọi người chờ đợi, dù sao cũng không mất bao lâu thời gian.
Khi y sĩ đến, Ân Khuyết liền chạy ngay vào trong sân đấu. Khẽ vươn người giãn gân cốt, Lý Nguyên Từ bước chân tiến vào theo. Nhưng chưa kịp đặt chân vào vòng tròn đã có người vào trước.
Ân Khuyết chạy vội vào trong, quay người lại dự định trêu tức Lý Nguyên Từ trước một cái, ai ngờ nhìn qua thì không phải khuôn mặt quen thuộc đến cả giới tính cũng thay đổi. Nhìn ra đằng sau chỉ thấy Lý Nguyên Từ, từ từ đi lùi lại. Khoanh tay đứng nhìn, mặt cũng chẳng mảy may có b·iểu t·ình gì.
Không để cho suy nghĩ của Ân Khuyết đi quá xa, người trước mặt đã làm động tác chào. Thấy vậy Ân Khuyết vội làm theo. Trước mặt cậu là một cô gái thân hình thon dài, mái tóc màu đen được cột thành đuôi ngựa, da trắng trên khuôn mặt ngũ quan anh khí. Dường như cô gái là người vội vàng thấy Ân Khuyết đã làm xong nghi thức chào, cô liền báo họ tên.
“Tiêu Nhất Huyên.”
Báo tên xong cô lập tức tiến vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Ân Khuyết cảm thấy não bộ của mình hôm nay chạy cứ bị chậm nhịp. Nghĩ mọi thứ đều chỉ được một nửa liền bị ngắt ngang. Người ta chào cậu đi theo chào, người ta xưng tên cậu cũng đi theo xưng tên.
Thấy đối thủ đã báo tên còn chưa vào tư thế chiến đấu Tiêu Nhất Huyên không khỏi nhíu mày. Thấy vậy Ân Khuyết vội vàng vào thủ thế chuẩn bị chiến. Cảm giác quen thuộc đến lạ, hình như cậu đã gặp ở đâu rồi thì phải.
Bắt đầu Tiêu Nhất Huyên đã đoạt công, lao lên đánh cận chiến. Ân Khuyết không chịu yếu thế, chơi đôi công đánh trả. Không có động tác gì hoa mỹ. Chủ yếu là đấm, đá cơ bản cộng kèm các thế đỡ. Tuy võ kỹ chẳng ra gì nhưng thế đỡ lại học rất tiêu chuẩn, hầu hết mọi người đều như thế ai biểu ăn đòn cũng là một môn học trọng điểm của cửu luyện đâu.
Chỉ cần đỡ đòn đúng cách sẽ giảm bớt rất nhiều lực tác dụng đánh vào cơ thể nhất là với giai đoạn yếu võ kỹ hiện giờ.
Ân Khuyết vì sĩ diện nên muốn c·ướp thế đánh, còn Tiêu Nhất Huyên cứ lao vô công kích, càng đánh các thế đỡ càng ít được vận dụng, thay vào đó là các chiêu lấy thương đổi thương. Chỉ qua một hồi mặt Ân Khuyết đã tím bầm cả lên Tiêu Nhất Huyên thì tóc tai bù xù ấy vậy mà cô vẫn hăng máu xông vào.
Ở ngoài Trần Anh Khang chỉ biết tấm tắc, không có chê trách gì dù sao mỗi người có một phong cách chiến đấu riêng. Kiểu này cũng rất nhiệt huyết, vào so đấu không có bất kỳ vấn đề gì cả. Nhưng cậu cũng không khen hay chủ yếu vì không hợp với phong cách chiến đấu của cậu.
Đối với Ân Khuyết nếu là Trần Anh Khang cậu sẽ không bồng bột như vậy, thay vào đó sử dụng đỡ đòn nhiều hơn, thủ trước để tiêu hao thể lực đối phương sau đó mới phát lực đoạt công.
Như hiện tại tình thế của Ân Khuyết cũng không phải là tốt. Dù sao đây cũng là đối chiến trong học viện có vài bộ vị của con gái Ân Khuyết không được t·ấn c·ông, ban nãy cậu đã từng thử t·ấn c·ông nhưng cô nàng bên kia cứ điên lên không thèm né tránh.
Bất đắc dĩ cậu phải thu tay, không phải chính nhân quân tử hay gì chủ yếu là vì Ân Khuyết chưa có người yêu cũng muốn kiếm một cô nàng làm bạn gái. Vì vậy kiêm quyết không được chuyền ra những lời đồn có hại không thì cuộc sống học viện của cậu coi như xong.
Ngược lại bên kia chẳng lắm cố kỵ như cậu. Tới là đánh, thuận tay là cho một đấm, vừa tầm là vung đá. Có lần xuýt nữa thì cô nàng sút thẳng vào em trai của Ân Khuyết. Né hiểm trong gang tấc, Ân Khuyết liền bắt đầu rén. Không những đánh không được giờ thủ cũng thủ không xong.
Bên ngoài thấy cảnh đó Lý Nguyên Từ, Trần Anh Khang và các nam học viên không khỏi toát mồ hôi hột. Đặt mình vào trong hoàn cảnh đó ai cũng không khỏi thấy rét mà run. Cùng lúc không ít ánh mắt nữ học viên nhìn liếc qua Lý Nguyên Từ cùng Trần Anh Khang, ý vị thâm trường.
Lý Nguyên Từ cùng Trần Anh Khang nhìn nhau cười khổ, hai cái lớp này toàn thành phần gì không à. sao có thể xấu xa như thế được cơ chứ. Nói thì nói vậy hai người cũng phải nhanh nghĩ ra biện pháp ứng đối, phải biết nữ học viên cũng không ít.
Cộng cả hai lớp có bốn mươi học viên thì trong đó có mười ba nữ, lớp một bảy người lớp hai sáu người. Đừng nói tất cả đều chơi ám chiêu chỉ cần một nửa, không một phần ba người chơi ám chiêu cũng khó nhằn rồi.
Mải nghĩ ngợi về tương lai của mình Lý Nguyên Từ không còn chú tâm vào để ý cuộc chiến bên trong sân. Có để ý cũng vô dụng, sức của Ân Khuyết dần hạ xuống trong lúc đó Tiêu Nhất Huyên dường như có nguồn năng lượng vô tận vẫn tiếp tục điên cuồng thế công.
Cột tóc của cô bị đứt từ lâu, mái tóc dài xõa xuống ngang vai lúc nào cúng phất phơ bay trong gió chẳng hề ngơi nghỉ.
Mồ hôi tấm táp rơi nhưng đôi môi không hé một chút. Cô nàng cắn chặt răng cứ thế tiến tới. Nhìn vào đôi mắt kiên định của nàng, Ân Khuyết nhớ ra rồi.
Cái cảm giác quen thuộc này rất giống với chị của cậu. Trên người gắn lên cái mác thiên tài, những người khác khi nhìn vào chị cậu đều vô thức quên rằng người con gái ấy đã cố gắng biết bao. Cậu cũng vậy phải không? Ân Khuyết rất muốn hỏi người con gái trước mắt.
Cậu muốn biết, vì sao cô ta cố gắng. Nhìn lại những khuôn mặt vây quanh, những kẻ điên cuồng rèn luyện. Vì điều gì vậy? Ân Khuyết muốn biết, muốn hiểu, vì lẽ đó cậu cũng phải kiên trì, cố gắng tiến lên.
Cuộc chiến một chiều tưởng rằng sẽ nhanh chóng kết thúc ai có đâu ngờ, nó lại kéo dài đến đáng ngại.
Một bên không ngừng vung quyền, một bên bỏ hẳn t·ấn c·ông. Không đánh lại mà chỉ kiên trì chịu đòn.
Dường như nó lại quay lại kiểu mà Trần Anh Khang vẽ ra cho cuộc chiến nếu người trên sân là cậu. Nhưng có phải vậy không? Nhìn thì giống đấy nhưng cậu cho là không phải.
Kết thúc, cuối cùng Ân Khuyết đổ ầm xuống sân, trong lúc đó Tiêu Nhất Huyên cũng khụy xuống vì kiệt sức. Mồ hôi như suối tuôn ra. Hai chân quỳ gối, hai tay chống trên mặt đất lúc này cô mới mở miệng nhưng chỉ có thể thở hồng hộc. Đầu vẫn cúi, Tiêu Nhất Huyên đưa tay phải lên cao làm tư thế chiến thắng.
“Chiến thắng, Tiêu Nhất Huyên.” trong sân chỉ có tiếng Lý Nguyên Từ vang vọng cùng tiếng y sĩ chạy đến.
Ân Khuyết dùng đôi mắt bị đấm cho híp chỉ còn một khe hở mà nhìn qua. Cô nàng b·ạo l·ực vừa mới hành cậu ra bã cũng đúng lúc nhìn lại. Ân Khuyết nắm tay lại đưa ngón cái ra tỏ vẻ chúc mừng cô nàng rồi, nở nụ cười. Nụ cười đụng vào v·ết t·hương nhói đau, làm cậu lại nghĩ về quá khứ. Hồi nhỏ cậu cũng bị chị cậu đánh cho ra bã, sau đó chị cậu vừa khóc vừa bôi thuốc cho cậu. Nay cậu cũng bị con gái đánh, không biết có được nàng bôi thuốc cho không nhỉ! Nghĩ rồi Ân Khuyết cười ra thành tiếng. Còn Tiêu Nhất Huyên cố gắng đứng lên và được hai bạn nữ khác dìu ra khỏi sân đấu.
Bên ngoài.
“Ông nói coi, có khi nào Ân Khuyết b·ị đ·ánh hư não rồi không? Sao mà cười nhìn ngu thế nhỉ?”
Nghe Lý Nguyên Từ hỏi, Trần Anh Khang khoanh tay vê cằm cũng bắt đầu suy nghĩ.
“Rất có khản năng.”