Chương 17: Loạn chiến một bầy.
Chương 17
Sau trận đấu giữa Ân Khuyết và Tiêu Nhất Huyên, các trận sau mọi người đều đồng loạt giữ lại sức. Đánh đấm đều chỉ có tượng trưng hình thức nên tốc độ luân chuyển phi mã đi lên.
Đầu tiên lên sân là ba cặp nữ đấu trước, sau đó lần lượt các nam học viên lên sân đấu. Lý Nguyên Từ lười lấn hàng, dù sao cậu đánh với ai cũng được. Chỉ là có chút tò mò không biết lũ người này lấy cớ gì hội đồng hai người cũng như sử dụng phương thức nào mà thôi. Cuối cùng còn dư lại người đấu với Lý Nguyên Từ, vào sân là nhào vô đánh luôn. Không thèm chào hỏi, Lý Nguyên Từ nhân lúc đối thủ chưa kịp chuẩn bị mà lao thẳng lên. Đã muốn chơi hội đồng anh mày rồi thì đừng hỏi vì sao đường lại đắng. Lý Nguyên Từ làm pặc pặc một bộ tổ hợp đấm đá tiễn luôn anh bạn kia vào viện xá. Thế là giảm bớt được một người, tuyệt vời.
Hai lớp tổng cộng bốn mươi người trừ hai người bị hội đồng, ba người b·ị đ·ánh lệch ra còn lại ba mươi lăm người.
Không kém, thử thách thế này độ khó còn tương đối cao.
Không để Lý Nguyên Từ chờ lâu. Trận đấu vừa kết thúc bên phía Trần Anh Khang đã có người động thủ, tiếc rằng Trần Anh Khang đã có chuẩn bị. Chạy vào tâm vòng tròn hai người đứng dựa người vào nhau.
“không làm mấy kiểu bài diễn thuyết hành hiệp trượng nghĩa, diệt trừ tà ma gì đó rồi mới đánh à?”
Nghe Trần Anh Khang hỏi vớ vẩn chẳng có ai đáp lời. Vẫn là chị đại Tiêu Nhất Huyên quyết đoán, hô một tiếng “lên” rồi cắm đầu lao vào vòng tròn sân đấu. Thấy thế cả đám cũng tiến lên theo. Tứ phương tám hướng đều có người.
Vốn đang dựa vào nhau chuẩn bị phòng thủ, Trần Anh Khang bỗng chạy ngược ra ngoài tiến thẳng về phía Tiêu Nhất Huyên cùng đám học sinh nữ phía bên cô. Không né tránh, Tiêu Nhất Huyên đương đầu trực tiếp. Khựng lại một nhịp, chân trái ở trên, chân phải ở đằng sau, hạ trọng tâm xuống thế. Tay phải thu lại, sau đó vặn eo cả người phát lực đấm về phía trước.
Trần Anh Khang lao thẳng tới dùng ngực đón đỡ cú đấm toàn lực của Tiêu Nhất Huyên. Khác với khi đặt mình vào trường hợp Ân Khuyết, lúc đó Trần Anh Khang lựa chọn thủ thế vì đặt mình cùng cấp bậc với Tiêu Nhất Huyên. Hiện giờ, khi tiến vào thực chiến không cần làm ra những giả thuyết vô nghĩa như vậy. Hơn cấp người ta mà còn sợ sệt thì quá phế rồi.
Ngạnh kháng một đấm Trần Anh Khang túm chặt lấy tay Tiêu Nhất Huyên, hai chân thấp xuống làm trụ. Ném thẳng Tiêu Nhất Huyên vào phía trong. Vừa ném vừa hô to.
“Anh đây không đánh nhau với phụ nữ.”
Nói rồi chạy vội đi. Như bị chọc tức cả đám nữ nhân quay đầu đuổi theo, đến cả Tiêu Nhất Huyên bị ném lại gần Lý Nguyên Từ cũng bỏ qua cậu mà nghiến răng chạy vòng ra.
Chạy ra khỏi sân Trần Anh Khang vẫn còn chưa có dấu hiệu dừng lại mà tiếp tục chạy thẳng ra hành lang. Chạy thoát ra ngoài cứ thế mà chạy thẳng một mạch. Một đám học viên nữ dí sát đằng sau.
Cùng lúc đó trong sân đám học viên nam đã khép lại vòng vây của mình. Chạy không thoát Lý Nguyên Từ cũng không có ý định chạy. Từ đầu hai người đã thiết kế sẵn kịch bản ngày hôm nay. Trong đó có ba điểm quan trọng.
Đầu tiên phải tìm ra được một điểm để phân hóa đám người, nếu là để họ tập hợp một chỗ đánh nhau kiểu gì hai người cũng bại, chỉ là thời gian dài ngắn ra sao mà thôi. Dù là cực cảnh đi nữa cũng có lúc mệt mỏi, để một đám người bu lại vừa chơi hội đồng vừa chơi xa luân chiến, người mệt ra nghỉ xong lại tiếp tục đấu thì hai người Lý Nguyên Từ cùng Trần Anh Khang chỉ có c·hết. Nhất thiết phải chia nhỏ ra, nhưng mọi người lại không quá hiểu nhau, thời gian quá ít có mâu thuẫn nghĩ đi nghĩ lại chỉ có cách chọc tức các chị em. Điểm thứ hai, khi dẫn đi một đợt người sau đó Trần Anh Khang phải dựa vào thời gian làm công trả nợ, kéo mọi người chạy vòng vòng mấy khu chăn nuôi cố gắng cắt đuôi các chị em rồi quay lại tìm cách giúp Lý Nguyên Từ phá vòng vây. Trọng tâm cuốn, trong thời gian này nhiệm vụ của Lý Nguyên Từ chỉ có một, đó là cố gắn sống sót.
Kế hạch thành công mĩ mãn. Sau khi cắt đuôi được đám người, Trần Anh Khang vòng ngược về sân đấu. Thời gian gấp gáp chẳng có thời gian mà chờ đợi thời cơ Trần Anh Khang phải dùng vũ lực xông thẳng vào tiếp sau đó cả hai mở đường máu chạy ra ngoài. Vừa ra đến cổng đã thấy bọn học viên nữ chạy ngược về, phìa đằng trước còn có A Cẩu dẫn đường.
Ban đầu Lý Nguyên Từ còn thắng mắc vì sao nhìn Trần Anh Khang có vẻ vội giờ thì biết rồi. Không có thời gian nghĩ nhiều họ lại tiếp tục chia nhau ra chạy. Cũng may cái chứng mù đường của Trần Anh Khang chỉ là mù phương hướng chứ không bị quên hẳn đường. Đường mới khó với cậu chứ qua lại những con đường đã đi một hai lần rồi thì không có vấn đề gì.
Học viện Lam Thiên là một học viện thiên về chiến đấu nên rất nhiều chỗ có thể đánh nhau. Ngoại trừ khu vực căng tin, khu giáo viên cũng khu vực ban khoa học ra thì mọi nơi có thể đánh.
Kể cả khu vực linh thú cũng được chỉ là không được phép tổn hại linh thú. Ngoài ra đánh ở đâu, hư hại cái gì thì bồi thường cái đó.
Đây cũng là lý do cả đám không giám đánh nhau trong khu nhà kia. Những thứ vật cổ như thế rất dễ hư hại không những vậy giá cả còn cực kỳ cao.
Lý Nguyên Từ chạy đến sân huấn luyện tổng hợp số một còn Trần Anh Khang tiếp tục vòng đường chạy đến bãi chăn nuôi. Chỉ có hai nơi này là họ tương đối quen thuộc, có được một chút ưu thế địa hình.
Còn lý do vì sao lại chia như vậy là vì trong đội ngũ đối phương có thêm con chó A Cẩu. A Cẩu đang đi cùng đám học viên nữ, mà học viên nữ mục tiêu truy đuổi lại là Trần Anh Khang. Trong khu vực chăn nuôi vì để giữ vệ sinh có một khu vực lắp đặt hệ thống khử mùi cực mạnh, chạy qua đó có thể giảm bớt phần nào khản năng truy tìm của A Cẩu.
Theo đội ngũ đuổi theo Trần Anh Khang ngoài A Cẩu và nữ học viên còn có thêm một bộ phận học viên mới bị cậu ta đánh.
Còn về phía Lý Nguyên Từ, một cái Trần Anh Khang chọn rồi cậu cũng chỉ còn cách chạy đến nơi còn lại.
Chạy vào khu chăn nuôi, Trần Anh Khang thẳng chân chạy vào đồng cỏ, cái đồng cỏ cao bằng cây ngô mà ngày đầu tiên Lý Nguyên Từ đi làm. Vừa chạy tới A Cẩu liền ngừng bước, nó biết không nên chạy đông người vào đây. Thân cỏ né tránh rất nhanh, thậm chí là để người nhìn không được. Là một người chạy vào chỉ cần phát ra không có hảo ý khí tức liền bị bọn nó né xa. Nhìn Trần Anh Khang chạy băng băng trong kia liền biết. Có cái một đám người phát ra khí tức lại khác, vì né người này mà vướng phải người khi, rất dễ bị té.
Tiếc rằng A Cẩu chưa thể nói tiếng người không thể cảnh cáo những người đằng sau. Một đám lao vào ầm ầm té ngã.
…..
Bên kia liền thẳng thắn hơn nhiều, Lý Nguyên Từ chạy vào mô hình khu phố chọn một ngõ cụt hẹp rồi đứng lại chờ người. Cả đám đuổi đến ngay lập tức lao vào đấm lộn. Quá là chật chỉ có một hai người có thể lao lên trước, còn lại bị kẹt bên ngoài, Lý Nguyên Từ liền đè nặng hai tên trên cùng ra đánh. Muốn chạy ra hồi máu? Nằm mơ đi. Cứ thế mới qua một hồi, hai người đã b·ị đ·ánh cho thê thê thảm thảm.
Thấy vậy có thanh niên sáng dạ lập tức phá tường. Đang chú tâm h·ành h·ạ hai em ở trong Lý Nguyên Từ không kịp để ý. khi hai bờ tường chấn động cậu chỉ cho là do sức lực va vào, hàng chất lượng cao va mấy cái chắc không sao đâu.
Thế mà mới đó hai bờ tường đã xụp xuống. Đúng như những gì mọn người nghĩ, khi Lý Nguyên Từ ngước mặt nhìn lên mặt đã đầy lệ đắng. Nhưng cả đám chưa vui được bao lâu, nghe tiếng hét “Phải đền tiền” của Lý Nguyên Từ cả đám đều ngu cả người.
Lý Nguyên Từ nhớ đến khoảng thời gian trước, nghĩ đến tiếp theo còn phải cùng bọn này chịu khổ cậu liền điên máu lên.
“Lao vào một mình anh chấp hết.”
Chẳng có thời gian buồn khổ cả đám lại lao vào quần chiến. Bụi từ đống gạch đổ hai bên bốc lên mù mịt làm không ai biết ai với ai. Bên trong màn khói tiếng hét thê thảm bỗng vang lên tiếp sau đó nối liền không đứt cũng không thể phân biệt là ai. Ở đây cũng không có ai nhìn thấy ra ngoài liền một mực phủ nhận mình không hét là được rồi. Mớ hỗn độn ồn ào cứ thế mà tạo thành.
…
Bên này bem nhau túi bụi bên kia cũng không hề nương tay. Đầu tiên là A Cẩu bị Trần Anh Khang sút cho một phát biến thành lưu tinh bay v·út đi. Sau đó cậu lôi từng thằng con trai ra một bắt đầu tẩm quất. Số lượng con trai dí theo cậu chỉ có ba bốn người khi học viên nữ đầu tiên thoát ra được thì mấy anh tràng đã ăn hành nằm bẹp dí.
Lần đầu không kéo bọn họ vô đây chủ yếu là muốn biến nơi đây thành chiến trường chính, chia cắt từng bộ phận rồi hai người Lý Nguyên Từ cùng Trần Anh Khang cùng nhau sử lý. Tuy rằng không đuổi kịp biến hóa nhưng chơi từ từ phế đi đám này Trần Anh Khang vẫn có tự tin mình còn đủ trò.
Đợi cho tất cả nữ sinh đi ra được bên ngoài Trần Anh Khang lại nhảy ra kéo mọi người tiếp tục chạy. Tiếp đến là chuồng heo, cùng trại gia cầm. Trần Anh Khang chơi đến quên trời đất còn học viên nữ đi theo cậu thì khổ không tả được, cả đám nghiến răng nghiến lợi tiếp tục đuổi. Ra khỏi trại gia cầm Trần Anh Khang không chạy ngay mà còn ở lại trọc tức đám người chờ cả đám gần tới cậu mới bắt đầu bỏ chạy. Nào ngờ lần này cậu vừa quay người liền bị đụng té. Thì ra A Cẩu đa dùng thuật ẩn nấp, mai phục cậu ở đây. Kết qua sau đó Trần Anh Khang phải gọi là cực kỳ thê thảm. Chỉ có thể cuộn tròn người chờ mười ba vị tỉ tỉ tới trả thù.
….
Bên kia cũng không khá hơn là bao, Lý Nguyên Từ lúc đầu còn có thể đánh sau này liền gặp phải anh em liều mạng. Xác định đúng là Lý Nguyên Từ hắn ta liền ôm chặt lấy đùi Lý Nguyên Từ. Vung kiểu gì cũng không ra, vừa ôm cậu chàng vừa hô lớn.
Lý Nguyên Từ điên cuồng đánh trả làm lũ tân học viên lăn lộn đầy đất nhưng b·ị đ·ánh ra nhanh bao nhiêu thì tốc độ lao lại vào vòng chiến của họ cũng nhanh bấy nhiêu. Không những thế còn học xong người anh em kia cả đám bu vào ôm cứng Lý Nguyên Từ. Cuối cùng đại ma vương vẫn là bị mọi người hợp lực kéo ngã.
….
Mặt khác sau khi hoàn thành nhiệm vụ A Cẩu hớn hở chạy đi. Đến một nơi không người A Cẩu liền ngừng lại ngoan ngoãn ngồi xuống. Từ trên bóng cây phía bên trên hai bóng người chậm rãi hạ xuống.
Một trong số hai người cúi xuống vuốt ve A Cẩu, người còn lại ghi nốt phần còn thiếu sau đó gấp lại quyển sách. Ôm lên A Cẩu, cả hai nhanh chân đi mất.