Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cựu Địa Song Long

Chương 18: Giảng viên nhận lớp.




Chương 18: Giảng viên nhận lớp.

Chương 18 Giảng viên nhận lớp.

Khi tia sáng đầu tiên chiếu đến, mái đầu của Tiêu Nhất Huyên đã được cột lên gọn gàn, vẫn là kiểu tóc đuôi ngựa đơn giản. Chỉnh lại trang phục lần cuối, cô nàng hít lấy một hơi sâu rồi thở mạnh ra. Hai bàn tay vỗ mạnh vào hai má, trên môi cố gắng nở một nụ cười. Tiêu Nhất Huyên bước ra khỏi phòng, trong hành lang không một bóng người. Vì có tổng mười ba nữ nên có một phòng chỉ có một người và đó là phòng của Tiêu Nhất Huyên.

Cô nàng đi thực sự rất là sớm. Một mình đi trên con đường rộng lớn, cơn gió mang còn mang theo hơi lạnh của buổi đêm thổi qua người Tiêu Nhất Huyên. Cái lạnh không tính là gì nhưng sự cô đơn lại kéo lấy đôi vai gầy của cô gái nhỏ khẽ run.

….

Bên trong căn phòng ký túc xá, Trần Anh Khang kéo mạnh rèm cửa để ánh sáng lan ra sưởi ấm cả căn phòng. Lý Nguyên Từ vừa mới đi xong giày, nhảy lên vài cái còn rất vừa chân. Hai người hớn hở bước ra khỏi phòng. Cực cảnh bất hoại chính là có điểm này tốt, không những mọi chỉ số thể chất được tăng cao, điểm ăn tiền nhất chính là khản năng hồi phục siêu hạng của nó. Có thể nói hôm qua hai người là hai kẻ b·ị đ·ánh thảm nhất nhưng hôm nay lại là hai người hồi sinh sớm nhất.

Dậy sớm, cả hai nhanh chân bước xuống cửa ký túc xá. Mỗi người một bên đứng chờ. Khi có học viên xuất hiện Lý Nguyên Từ cùng Trần Anh Khang ngay lập tức bày ra khôn mặt tươi cười, hỏi han từng người một. Ây da, sao mắt lại bầm tím thế này chậc chậc! Quấn vải đầy người rồi, vị bạn học này có cần lớp trưởng tôi đây xin nghỉ cho bạn không? Mà không đúng cũng có thể học lớp hai, vậy cũng không sao, bạn qua bên kia nói với lớp trưởng Trần Anh Khang một tiếng là được. Người ngoài không biết gì mà nhìn vào chỉ có thể cảm thán, hai vị lớp trưởng thật là tận tâm với công việc. Còn biết ‘quan tâm’ đến bạn học nữa chứ.

Cả đám người tức lắm mà không làm gì được, giờ đây chỉ đi lại bình thường thôi cũng làm toàn thân họ cảm thấy đau nhức. Bỏ mặc hai tên khốn nạn ra đằng sau, từng người từng người một khập khiễng đi đến khu học của ban đặc chiêu.

Song song bước cuối, Ân Khuyết và Tiền Nhất Tiêu đi tới chỗ hai cha lớp trưởng. Với tính tình của mình, bình thường Ân Khuyết đã cay cú từ lâu. Hên rằng cậu đã có một khoảng thời gian kết bạn với hai người kia, bị chọc tức nhiều lần cũng quen. Mỗi lần tức quá, cậu liền nghĩ đến dù gì mình cũng đánh hai tên ngứa mắt này một hồi rồi, nghĩ lại lựa chọn ngày đó cực kỳ đúng đắn, nếu không đến giờ cậu sẽ bị tức đến điên luôn mất. Đi cạnh Ân Khuyết, Tiền Nhất Tiêu nở nụ cười chưa bao giờ tắt trên khuôn mặt. Chủ động tiến đến bắt truyện cùng Trần Anh Khang. Nghe hai người đối đáp qua lại Lý Nguyên Từ cùng Ân Khuyết liền cảm thấy rùng mình, hai con tiểu hồ ly mặt dày cười đến mắt híp cả lên.

Vừa nói bốn người cũng nhanh chân bước đi. Trên đường bọn họ còn bắt gặp một nữ học viên ban đặc chiêu chạy vội lướt qua. Vừa nhìn thấy Trần Anh Khang nàng ta liền làm đồng tác cắt cổ rồi chạy v·út đi.

“Ha ha ông thảm rồi.”



Chỉ có Lý Nguyên Từ nói ra nhưng cả ba người đều nghĩ như thế, có khi là bốn. Nghĩ tới cũng đau đầu, ai lại muốn đắc tội nữ nhân đâu, ban đầu trong kế hoạch chỉ có khâu dụ bọn họ đi để đánh đám còn lại. Tiếc rằng câu nói kia có lực khiêu khích cao hơn dự kiến làm các nàng đeo theo cậu không bỏ. Tất cả là tại A Cẩu, Trần Anh Khang nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ. Hên sao cậu vẫn là người nhanh chí, cố tình té ngã để đám người đó xả giận một hồi, giờ đây thù hận coi như cũng giảm đi không ít. Chứ bình thường Trần Anh Khang còn có thể ngạnh kháng một đòn toàn lực của Tiêu Nhất Huyên, va phải A Cẩu có thể làm cậu ngã nổi sao. Chưa nói đến con cún con này cảnh giới còn thấp, riêng nói đến thái độ lười biến của nó liền chú định thể chất của nó có bao nhiêu thấp liền có bấy nhiêu thấp rồi.

“Không sao, hôm qua không phải đã xả ra một đợt rồi còn gì, nít qua một đoạn thời gia nhường nhịn các nàng liền không sao cả.”

“Ừ.” Ân Khuyết gật đầu tán thành, nói con gái thù dai thực ra họ cũng rất cảm tính, chỉ cần một chút coi trọng và nhường nhịn thì chí nhớ của họ liền như cá vàng vậy, rất nhanh quên.

….

Đến nơi, cảnh tượng trước mắt khá quái lạ. Bên trong phòng của lớp hai mọi người đã ngồi đầy đủ chỉ còn thiếu Trần Anh Khang và Ân Khuyết. Giảng viên đang đứng đợi, Trần Anh Khang cùng Ân Khuyết không dám trễ nải gì thêm dù rằng chưa đến giờ vào tiết khóa. Cúi chào giảng viên, sau khi được giảng viên gật đầu cho vào thì cả hai nhanh chóng tìm một chỗ còn trống ngồi xuống. Giảng viên là một người có mái tóc đen điểm bạc, râu nuôi dài, là một người nhìn qua tương đối hòa ái, dáng người cao gầy toát ra khí chất thư sinh.

Còn bên phòng lớp một không có lấy một ai, chẳng cần đi tìm vì tất cả đã ở ngay trước mắt. Một lão già tóc bạc phơ đang nằn nhắm mắt ngả người trên ghế đu đưa. Bên dưới cả đám người lớp một ngồi xếp bằng bên dưới, nhắm mắt nhắm mắt dưỡng thần.

Còn đang ngơ ngác Lý Nguyên Từ cùng Tiền Nhất Tiêu đã nghe thấy giọng lão nhân phát ra.

“Ngồi xuống đi, nhắm mắt lại rồi thả lỏng thân thể.”

Mù mờ làm theo. Một hồi sau Lý Nguyên Từ liền nghe thấy tiếng.

“Tự giới thiệu, ta là Nguyên Phúc, Nguyễn Nguyên Phúc…”



“Tôn Hàng”

“Là giảng viên phụ trách lớp hai…”

“Lớp một.”

Khẽ nhíu mày giảng viên Nguyên Phúc mất cả hứng tiếp tục giới thiệu. Học viên thì cố gắng nhịn cười. Riêng lớp một còn rất muốn mở mắt ra nhìn coi cảnh tượng bên ngoài là như thế nào.

Sau đó Tôn Hàng giảng viên không còn lên tiếng nữa. Chỉ còn tiếng của Nguyên Phúc giảng viên bắt đầu giảng dạy.

Khởi đầu bằng những thứ cơ bản nhất. Người bắt đầu giảng về bước đầu rèn luyện cửu luyện. Không giống với mấy lão giáo sư từng giảng cho Lý Nguyên Từ cùng Trần Anh Khang nghe. Nguyên Phúc giảng viên không đi lướt qua phần này, dù rằng hiện tại đã không còn quá quan trọng.

Không chỉ nói rõ ràng, Nguyên Phúc giảng viên còn mở rộng nó ra. Nói đến nhiều kỹ thuật mới chưa được phổ cập và cả các hình thức luyện thể đặc biệt khác mà không chỉ có hệ thống cửu luyện. Thuận miệng Nguyên Phúc giảng viên cũng nói rằng trong ban đặc chiêu không chỉ có một người tu luyện theo hệ thống khác nhưng người lại không nói rõ là ai.

Giảng xong phần cửu luyện, Nguyên Phúc giảng viên dừng lại một đoạn thời gian để mọi người từ từ tiêu hóa và tiếp thu. Sắp gọn lại tài liệu Nguyên Phúc giảng viên chờ đợi câu hỏi từ bên dưới.

Lớp hai không có ai hỏi gì, có người đang trầm tư xuy nghĩ, có người bắt đầu gi chép lại cũng có người không quan tâm.

Chỉ có một cánh tay đưa lên, nó thuộc về Tiêu Nhất Huyên của lớp một. Nàng vẫn ngồi khoanh chân và nhắm mắt.



“Hỏi đi.” Nguyên Phúc giảng viên đơn giản cất tiếng sau đó còn bồi thêm vào

“ Khỏi cần đứng lên.”

Vốn tính tình ngay thẳng Tiêu Nhất Huyên đi ngay vào thắc mắc của mình.

“Thưa giảng viên vậy làm sao có thể vào được cực cảnh.”

“Cực luyện. Nghe câu trả lời của ta có lẽ nhiêu người sẽ cho rằng nó thật vô nghĩa. Nhưng sự thật chỉ đơn giản như thế, cực cảnh giống một loại ý cảnh hơn là một loại cảnh giới. Nó không có số liệu nhất định thậm chí không cần bước vào cửu cấp cửu luyện mới có thể luyện ra cực cảnh bất hoại. Có thể sớm hơn nhưng lại không thể trễ hơn. Một khi vào khai tâm cảnh rồi thì hoàn toàn không thể có loại ý cảnh này nữa. Có một điểm ý trí, một loại nhận thức, gọi là cực cảnh. Điểm này là điểm khai ngộ mà ở đó người rèn luyện nhận ra điểm giới hạn. Xác định đúng và phải kiêm quyết xông vào bởi vì nó chỉ xuất hiện trong một giây phút ngắn ngủi. Nhưng đồng thời điểm này không phải tự mình nghĩ ra mà được. Nó phải thật sự là giới hạn của từng người. Tại điểm đó, không chỉ có người luyện nhận ra mà còn phải được không vật chất tán thành.”

“Nó cũng không phải một neo điểm cố định, nó là một biến số thay đổ liên tục. Khi nhận ra nó nhưng không thể bắt lấy nó liền vụt mất. Muốn tiến vào cực cảnh chỉ có hai khả năng. Một là như Tôn Hàng giảng viên thuần túy là chơi vận khí. Kiểu hai chính là kiên trì rèn luyện và thử sai.”

“Nhưng theo ý kiến của ta thì cả hai đều không phải con đường tốt để lựa trọn. Nói đến vận khí, để mọi người dễ hình dung, từ khi hình thành đến nay học viện Lam Thiên chỉ ghi nhận duy nhất một lần, hơn nữa Tôn Hàng giảng viên cũng chỉ trải qua được một lần cực cảnh bất hoại.”

Bị mang ra làm tài liệu giảng dạy Tôn Hàng giảng viên cũng không nói gì, không tức giận cũng không khoe khoang. Các học sinh của lớp một nhắm mắt không thấy được liền không khỏi tự hỏi có phải giảng viên của mình ngủ luôn rồi không. Học viên lớp hai thì không cần đặt câu hỏi vì họ đã thấy Tôn Hàng giảng viên ngủ thật rồi.

“Con đường thứ hai thì đơn giản, ai cũng đi được nhưng nó có bao xa thì lại không có ai có thể nói chắc. Có lẽ chỉ cần cố gắng thêm một chút là có thể bước đến cực cảnh, nhưng cũng có thể đi hết cả đời rồi mà chưa có thấy điểm dừng. Ta không ngăn cấm mọi người thử thách bản thân. Con đường võ luyện từ đầu vốn là thế, không ngừng khiêu chiến, không ngừng tiến lên. Không ngừng vấp ngã và không ngừng đứng dậy.”

“Nhưng theo ta mà nói, mọi cảnh giới đều chỉ là bến dừng chân trên con đường dài phía trước. Nếu mọi người dành quá nhiều thời gian để kiếm tìm một trạm dừng chân ở ven đường, rất có thể điều đó sẽ làm mọi người lạc mất phương hướng. Thời gian của con người vốn đã ngắn, người tu luyện như chúng ta lại càng ngắn hơn. Luôn phải nhận định lấy hay bỏ, cuộc đời âu cũng là như thế, là chuỗi các lựa trọn nối đuôi nhau.”

“Là những con người kiệt suất nhất, nhưng những người ngồi nơi đây cũng là những con người dễ lạc mình nhất. Mong rằng mọi người sẽ tìm ra lựa chọn đúng với bản thân. Là một người luyện võ ta luôn tâm niệm vận mệnh của mình nằm trong tay chính mình. Ta chỉ có thể giải đáp thắc mắc và đưa ra kiến nghị của bản thân còn truyện sau đó ta liền quản không được. Cũng không muốn quản.”

Một lần nữa không gian trở lại tĩnh lặng, Nguyên Phúc giảng viên đã giảng xong. Còn mọi người cũng cần thời gian tiêu hóa, Tôn hàng giảng viên thì đang ngủ.