Chương 2: Giao thức
Sau khi ăn xong Lý Nguyên Từ chậm rãi ngả lưng dựa vào ghế. Hai mắt cậu nhắm lại, hai bàn tay vuốt nhẹ lên bụng. Hít lấy một hơi vừa đủ rồi thở ra một hơi dài, trên môi Lý Nguyên Từ hiện lên nụ cười nhẹ.
Dư lại vài phút sau đó Lý Nguyên Từ ngồi ngay ngắn trở lại, mở ra đôi mắt. Cậu ta nâng lên khay đồ ăn mang đến khu vực định sẵn, đặt xuống, sau đó cầm lấy đũa và muỗng đặt vào chỗ chỉ định.
Làm xong tất cả Lý Nguyên Từ cất bước quay về phòng. Tắm rửa thoải mái, cơm nước no say chỉ còn thiếu một giấc ngủ nữa là hoàn hảo.
Căng tin được xây gần khu ký túc xá, học viên chỉ cần đi qua một hàng cây ngô đồng lớn là tới.
Hàng cây cổ thụ rợp bóng hai bên con đường, chính giữa cực kỳ rộng rãi chỉ là một mình đi qua đây lại có phần trống trải. Thả nhẹ bước chân, tiếng gió thổi qua tán lá trên cao như một bản nhạc mộc mạc, xoa dịu linh hồn những con người đang lắng nghe.
Về đến phòng, Lý Nguyên Từ mang hết quần áo móc vào tủ, một vài vật nhỏ để vào ngăn bàn, phần còn lại của hành lý chưa biết phải xử lý thế nào Lý Nguyên Từ đành để tạm nó vào một góc. Sau đó nhanh chóng nhảy lên giường, cuộn chăn đánh một giấc dài.
….
Năm đại học viện thuộc năm khu vực lớn đều có điểm mạnh riêng của mình đối với học viện Lam Thiên thì đó chính là sức mạnh trên không trung. Không chỉ riêng không chiến, thuần hóa không trung linh thú mà học viện Lam Thiên còn là nơi đi đầu về nghiên cứu không vận.
Lam Thiên học viện được xây dựng trên đỉnh Đoạn Sơn, đỉnh núi cao thứ hai thuộc khu vực tây bắc chỉ xếp sau ngọn Bạch Vân. Đây cũng là hai đỉnh núi cao nhất Cựu Địa.
Tương truyền trước đây rất lâu về trước ngọn núi cao nhất không phải Bạch Vân mà nó có tên là Tụ Dương. Nhưng nó đã bị thần minh chặt đứt để lại phần chân núi tạo thành Đoạn sơn còn phần còn lại của Tụ Dương liền không có ai biết đến.
Tuy không có chứng cứ xác thực nào nhưng nó được phần lớn mọi người tin tưởng. Chủ yếu vì địa hình đỉnh đoạn sơn tương đối đặc biệt, không giống với tạo vật tự nhiên càng giống hơn với một kết quả của quá trình nhân tạo.
Chính địa hình bằng phẳng như một vết cắt này làm cho Lam Thiên học viện tuy là được kiến tạo trên vùng núi cao tây bắc lại có kích thước rộng lớn. Ngoài các công trình liên quan đến giáo dục còn có không ít công trình có chức năng mới không ngừng được tăng thêm.
Một trong số đó là sân không vận thử nghiệm F1.
khác với không khí vắng lặng trong khuôn viên chính của trường, nơi đây chứa đầy người cả học viên, nhân viên, giáo viên các vị học giả và cả quan chức.
Trong lúc Lý Nguyên Từ đang say giấc trong phòng của mình, thì tại sân F1 có một chiếc tàu đang chậm rãi hạ cánh.
Đây là một con tàu thử nghiệm quãng đường không vận nối giữa khu vực trung tâm đến khu vực tây bắc. Một khi thành công đây sẽ là một hạng mục trọng tâm phát triển mới cho học viện Lam Thiên.
Trong đó bao gồm việc xây dựng các sân không vận, thiết lập tuyến đường hàng không an toàn, sản xuất cũng như cải tiến tàu phục vụ các mục đích khác nhau. Khối lượng công việc lớn kèm theo cũng là một miếng bánh lợi ích lớn. Một mình ăn mảnh là không thể nào, vô tư kính dâng giá trị nghiên cứu thì càng là không thể. Có thể đoán trước đây chỉ là một khởi đầu cho một cuộc chiến lợi ích mới, không chỉ liên quan đến khu vực trung tâm và tây bắc mà là liên quan đến toàn bộ Cựu Địa.
Những rắc rối trong việc đánh cờ tiếp sau đó cùng cuộc chiến lợi ích mà không vận mang đến cũng không thể ngăn cản sự háo hức cũng như vui mừng trên nét mặt những con người đang hiện hữu nơi đây.
Con tàu thuận lợi hạ cánh, không biết ai là người vui sướng nhất nhưng chắc chắn người thở phào nhẹ nhõm nhất chính là hai vị đấu chiến cảnh cưỡi trên hai đầu Phi Ưng dực đi theo bảo vệ con tàu.
Vỗ cánh chia làm hai ngả bay đi, đến đây xem như nhiệm vụ của họ hoàn thành viên mãn. Hai người liền nhanh chóng thoát đi để chỉnh trang lại bản thân, tiếp sau đó còn phải quay lại. Tính ra bọn họ cũng là hai học giả góp phần quan trọng vào quá trình không vận, ngày trọng đại như này mà không hiện thân thì quả là một thiếu xót ‘to lớn’.
Liếc mắt nhìn hai gã đấu chiến cảnh của học viện mình vội vã thoát đi, ánh mắt Ân Nguyệt viện trưởng không khỏi hiện lên một tia nguy hiểm nhưng ngay sau đó liền biến thành khuôn mặt tươi cười tiếp đón người đang bước đi xuống, thành chủ thành Cực Lam, Lam Tâm Bảo.
“Hoan nghênh Cực Lam thành chủ đến với học viện Lam thiên.” vừa nói Ân nguyệt viện trưởng vừa tươi cười tiến đến bắt tay Cực Lam thành thành chủ. Theo sau người là các vị học giả, giáo viên cùng nhân viên quan trọng của học viện. Sau lưng thành chủ thành Cực Lam cũng lần lượt đi xuống các vị quan viên và nhân viên quan trọng trong các thế lực lớn của Cựu Địa mà không chỉ là của Cực Lam thành.
“ Đã lâu không gặp, Ân nguyệt viện trưởng.” Lam thành chủ cũng niềm nở tiến đến bắt tay viện trưởng. Sau đó hai người bắt đầu quá trình hàn huyên, các vị khác cũng tìm đến đối tượng của riêng mình bắt đầu giao lưu.
Trong khi đó có một người thiếu niên nhanh chóng thoát khỏi vòng tròn. Hướng ra cửa sân không vận.
Lấy ra giấy đặc chiêu Trần Anh Khang bình tĩnh nhìn vệ đoàn học viện kiểm tra. Sau khi xác thực thông tin đội trưởng liền cử một người dẫn cậu tiến về khu vực ký túc xá học sinh. Trần Anh Khang cũng vui lòng có người dẫn đường, cậu nhanh chân bước theo sau.
Biết được học viên đặc chiêu của học viện ngoài trường hợp đặc biệt ra, ít nhất đều phải hoàn thành cửu luyện, có thể đã lâu hay chỉ mới bước vào nhưng chắc chắn phải là chín tần cửu luyện, vì thế thành viên vệ đoàn cũng không cần để ý dư lực.
Thật ra khoảng cách giữa khai tâm cảnh và cửu luyện cảnh khác nhau chủ yếu trên mặt rèn luyện linh hồn nhiều hơn là thân thể. Với một số kẻ có thiên phú hơn người khi ở cửu luyện cảnh những cấp bậc cuối đã có sức mạnh thuần thể chất vượt trội hơn so với bình thường khai tâm cảnh.
Đương nhiên điều đó không có nghĩa sức mạnh hai cảnh giới này tương đương nhau. Để dễ lý giải, người tại cấp bậc cửu luyện chỉ đang rèn luyện thân thể, luyện ngoại công. Còn người tại cảnh giới khai tâm không chỉ luyện thành ngoại công còn đã luyện nội lực. Chỉ những người luyện ra ngoại công siêu việt mới có thể đánh ngang tay với những người có nội lực không quá nhiều, ở đây chính là các cá nhân đạt tới cực cảnh bất hoại. Những người có thiên phú có thể chống đỡ vài hiệp hoặc vài chục hiệp nhưng hầu như không có phần thắng.
Trước khi đến ký túc xá, hai người ghé qua chiêu sinh viện làm sơ thủ tục sau đó mới tiến về điểm đến.
Trần Anh Khang ngước lên nhìn khu ký túc xá trước mặt sau đó nhanh chân bước vào. Còn người thuộc vệ đoàn đã quay chở lại giao nhiệm vụ và tiếp tục thực hiện nhiệm vụ ban đầu.
Cầm trên tay tấm bảng ghi số phòng Trần Anh Khang từ từ tìm kiếm theo từng dãy một. Khu ký túc xá được chia thành nhiều khu nhỏ phân theo từng năm học và cả từng cấp bậc học viên rõ ràng. Trần Anh Khang thuộc về khu s của tân học viên. Nơi đây bao gồm hai khu nhà, khu một nam ở và khu hai nữ ở. mỗi khu đều được xây thành ba tầng mỗi tầng xây thành hai hàng đối diện nhau với lối đi tại chính giữa, mỗi lầu gồm năm phòng đôi, ba phòng chức năng cùng một phòng tắm và một nhà vệ sinh.
“Một không hai ba,” nhẩm đọc từng con số một, sau đó đem đối chiếu với tấm thẻ trong tay, xác định đã đến đúng phòng. Trần Anh Khang nắm lấy thanh nắm cửa, đẩy cửa bước đi vào.