Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cựu Địa Song Long

Chương 3: Nhiệt huyết khởi đầu




Chương 3: Nhiệt huyết khởi đầu

Vừa mở cánh cửa ra, Trần Anh Khang có chút bất ngờ, cậu cứ tưởng rằng mình sẽ là học viên đầu tiên đến học viện. Không ngờ đã có người đến trước hơn nữa còn là ‘bạn cùng phòng’ của cậu. Khẽ nhếch mép cười, Trần Anh Khang đi đến nhặt lên bảng tên ‘Trần Anh Khang’ đang được để trên giường nhắm nghía một hồi rồi thả xuống. Bước đến tủ đồ Trần Anh Khang tiện tay mở ra, như đã quen thuộc từ trước, cậu cầm lấy bộ đồ thể dục rồi bước ra khỏi phòng.

khi Trần Anh Khang lần đầu bước vào phòng, đâu đó khoảng hai giờ chiều. Lúc cậu một lần nữa bước qua cánh cửa căn phòng ‘một không hai ba’ đã là tám rưỡi tối. Tay xách nách mang, cả người đeo lấy một đống đồ đạc lúc nào chẳng hay. Đâu có giống khi mới đến, cả người cậu chỉ một thân quần áo cùng tờ giấy đặc chiêu.

Thả hết đống đồ cái ầm xuống dưới nền, Trần Anh Khang nằm vật lên trên giường đầy mệt mỏi. Mua sắm thật là ác mộng, cậu luôn quên trước quên sau, mua xong mới nhớ ra đang thiếu lại chạy vòng trở lại. Nâng lên hai cái lại chẳng biết nên chọn cái nào. Ban đầu chỉ định đi dạo một vòng mua lấy một ít vật dụng cùng vài bộ quần áo, ai ngờ đâu nó ngốn gần bảy giờ đồng hồ của cậu.

Bị tiếng động đánh thức, Lý Nguyên Từ khó chịu mở ra đôi mắt của mình nhìn về phía vừa mới phát ra tiếng động. Trong tầm mắt cậu chỉ thấy một đống đồ đạc lỉnh kỉnh xếp chồng thành một đống. Đang ngơ ngác chưa biết chuyện gì sảy ra thì đằng sau cái đống ấy lại vọng đến tiếng nói.

“Chào nhóc”

“Cái …” đùa không vui, Lý Nguyên Từ đã nóng máu. Cậu vùng dậy khỏi giường, hùng hổ bước đến để xem tên xấu xí nào có thể ăn nói xấc xược như thế.

Khi thấy ‘cậu bạn’ của mình đi tới. Trần Anh Khang liền nở một nụ cười thân thiện bật người đứng dậy. Đưa tay ra bắt lấy tay cậu bạn.

Và hình ảnh ấy hiện lên trong mắt Lý Nguyên Từ lại thành một kẻ cao ráo, một tên đẹp trai với mái tóc vàng, một tên c·hết tiệt nào đó đang dùng nụ cười trêu ngươi cùng khuôn mặt gợi đòn đính kèm cặp mắt híp đầy đáng khinh nhìn về phía cậu.



Một sự hiểu nhầm nho nhỏ, chỉ vì Lý Nguyên Từ có một chiều cao tương đối kiêm tốn nói thẳng ra là ‘lùn’.

Trước đó, do thường xuyên rèn luyện nên cậu có được một thân thể cường kiện cùng nước da ngăm. Vì thế, với vẻ ngoài như vậy không làm người mới gặp xuất hiện cảm giác cậu còn nhỏ tuổi. Theo quán tính suy nghĩ cậu tưởng rằng lời chào kèm theo chữ nhóc, là một cách trêu đùa chiều cao có hạn của bản thân. Lý Nguyên Từ quên mất rằng trải qua hai tháng cực cảnh đã làm thay đổi ngoại hình của cậu rất nhiều. Các khối thịt dần lặn xuống, nước da trở nên sáng bóng và mềm mại hơn. Hiện giờ nhìn Lý Nguyên Từ giống với một cậu nhóc mười lăm hơn là một thiếu niên mười bảy tuổi.

Học viên trong năm đại học viện chỉ có giới hạn lớn nhất về tuổi tác để có thể nhập học. Trong một vài trường hợp cũng được đặc cách. Còn về độ tuổi nhỏ nhất thì hoàn toàn không có giới hạn nào cả. Nếu một đứa bé mới sinh đã có chín cấp cửu luyện cũng có thể được tuyển, không đúng là chắc chắn được tuyển, không những thế còn là của báu bị tranh đoạt. Đáng tiếc điều đó chỉ có thể là giả thuyết. Lời chào kèm theo chữ nhóc chỉ là một cách giao tiếp mà Trần Anh Khang cho rằng mang đến thiện cảm hơn bình thường mà thôi. Dù cậu không mấy để ý cũng chẳng mong có bạn cùng phòng nhưng tươi cười, và giả tạo đã được tập để trở thành một phần tính cách của cậu mất rồi.

Quay lại thực tế. Trần Anh Khang cảm thấy trong ánh mắt của ‘cậu nhóc’ đối diện hiện lên không phải thiện cảm mà là tức giận cùng một chút ngạo khí.

Lý Nguyên Từ đưa tay ra bắt lấy tay Trần Anh Khang

“Chào”

Bàn tay Lý Nguyên Từ bắt đầu phát lực. Hơi ngớ người sau đó Trần Anh Khang cũng phát lực đến bàn tay. Hai người bắt đầu giằng co.

Như để minh họa cho khung cảnh thêm phần sống động. Cơn gió ngoài cửa sổ vốn đã yên ả cả ngày hôm nay lại lập tức nổi lên điên cuồng bão tố, đập đến tán cây giao động không ngừng.



Trời nổi gió hai người còn nắm tay, trời bắt đầu đổ mưa hai người vẫn còn nắm tay, cơn mưa dần dần nặng hạt, mưa lâu đến hơn một tiếng đồng hồ. Đến khi trời tạnh mưa, đôi tay hai người vẫn còn đang nắm chặt, dù là cả hai đều đã bước vào cực cảnh bất hoại nhưng cũng phải xem rằng bên kia là ai. Hai chữ “bất hoại” chỉ đúng với mức độ người thường cùng những người có cấp bậc nằm trong cảnh giới cửu luyện, thêm vào một bộ phận khai tâm không bước vào cực cảnh, chưa sinh ra võ hồn và có linh lực không quá lớn. Cả hai có sức chịu đựng của cực cảnh kèm theo cả sức mạnh của nó.

Hai nụ cười càng ngày càng tươi, khóe môi cả hai qua từng phút từng giây thì càng nhấc lên cao. Qua hơn một tiếng thì cả hai gương mặt đã đều trở nên méo mó khó nhìn. Không cần cố giấu cũng chẳng thể giấu, cảnh giới ngang nhau chính là như vậy khó chơi. Đánh với người cao cấp hơn hẳn thì chỉ có thể lo mà chạy, chạy không được thì trốn. Đông người ngược lại thì mình có thể thử vây công, quần ẩu. Đánh với cảnh giới thấp hơn thì đơn giản. Đè nó ra mà đánh, đông quá thì thịt vài tên rồi té. Không có dụ bị phản sát, vì chỉ có kẻ tầm thường mới thua bởi những kẻ yếu hơn. Nhưng ngang nhau lại khác, chạy thì mất đấu khí, ở lại đánh thì chỉ còn biết kiên trì mà chịu.

Nói khổ như thế nhưng không biết bao nhiêu kẻ cầu mà không được. Thật ra võ giả nào trong máu luôn luôn có một chút gen thích bị ngược, cảm giác giày vò ý chí, toàn bộ sức mạnh được thỏa thích vung ra còn gì có thể tuyệt vời hơn.

Hai người đều có ấn tượng không tốt về nhau trong lòng, đã xếp đối phương vào danh sách đen. Nhưng đều cảm thấy đôi chút hưng phấn cùng vui mừng. Trong cùng thế hệ lần đầu tiên gặp được kẻ ngang tài, làm cả hai như tìm thấy được một bản thân khác, một mục tiêu mới để chiến đấu, để siêu việt.

Hai người nam nhân không dùng lời nói vô nghĩa. Họ sẽ chào hỏi nhau bằng nắm đấm vì họ biết kẻ giống như mình sẽ chỉ có thể mạnh hơn và mạnh hơn nữa, tiếp tục trở thành mục tiêu bản thân muốn siêu việt. Ngược lại, khi người đó chịu ngừng chân, đầu hàng số phận, chỉ có thể nói con đường hai người đi đã khác nhau. Một người đi, một người ở lại, xem đến cùng cũng chỉ là một phần trong nhân sinh dài đằng đẵng của đời người. Trong sự vui mừng kèm theo cả phiền lo. Người thường đâu mấy ai theo kịp bước chân của họ những kẻ được gọi bằng cái danh thiên tài. Dần dần không biết từ bao giờ mọi người xung quanh đã trở nên xa cách với họ. Qua nhiêu lần như thế, nhiều người như thế làm cho trái tim họ dần trở nên cô độc hơn. Nhưng không có nghĩa là họ không cần người thấu hiểu một người hiểu được và đồng cảm được với họ.

Cũng do vậy mà mới có câu địch nhân mới chính là kẻ hiểu bản thân nhất, anh hùng trọng anh hùng.

Trở thành kẻ mạnh nhất cũng đồng nghĩa trở thành kẻ cô độc nhất.

“ Chào. Hỏi. Thế. Đủ. Rồi. Nhỉ. Anh. Đây. Còn. Phải. Dọn. Dẹp. Đống. Bừa. Bộn. Này. Nữa.”



“Ôi. Chao. Anh. Đây. Sơ. Ý. Quá. Vậy. Anh. Đây. Về. Trước. Mai. Chúng. Ta. Lại. Chào. Hỏi.”

Trần Anh Khang gằn từng chữ mà nói ra, Lý Nguyên Từ cũng gằn từng chữ mà nói. Được cái cuối cùng cả hai đều đồng thời buông tay. Không nói thêm gì nhưng nhìn vào cánh tay tím bầm của đối phương họ đều biết được đối phương không dễ chịu gì. Trong đầu cả hai ngay lập tức hiện lên suy nghĩ ‘quả là một tên cứng đầu’.

Bỏ tay ra xong Lý Nguyên Từ quay người chở lại giường của mình. Nằm lên giường, quay lưng lại, lúc giờ mặt cậu ta mới tái cả ra. Cố gắng chịu đựng, lại hai chữ nữa hiện lên trong đầu Lý Nguyên Từ “cực cảnh”.

Nhìn vào cánh tay của mình hai chữ tương tự cũng hiện lên trong lòng Trần Anh Khang. Vừa nhìn tay mình vừa quay ra nhìn đống đồ mới mua Trần Anh Khang chỉ muốn một cước đá toàn bộ ra ngoài cửa sổ. Nhưng tiếc rằng sự sĩ diện của cậu lại không cho phép cậu làm thế. Thở dài một hơi, ai biểu cậu ta dùng cái cớ vớ vẩn này cơ chứ. Thế là Trần Anh Khang cúi xuống bắt đầu dọn đồ.

“Nhóc con, ngày mai anh cho chú biết thế nào là lễ hội.”

…..

Cùng lúc đó một người tiến vào phòng hiệu trưởng báo cáo cho Ân Nguyệt viện trưởng các thông tin quan trọng diễn ra trong ngày hôm nay.

“Trần Anh Khang, Lý Nguyên Từ” nhẩm đọc hai cái tên hai vị học viên của mình, Ân Nguyệt viện trưởng nhìn chăm chú vào hai tờ lý lịch mỏng dính của họ một hồi lâu. Sau đó người đặt chúng xuống bàn mà không nói thêm gì. Cho người tới lui ra, viện trưởng gõ nhẹ lên bàn hai cái.

“Nói cho Ân Khuyết đi ‘chào hỏi’ hai tên nhóc con này.”

Nói xong không có đợi bất kỳ phàn hồi nào Ân Nguyệt viện trưởng, cầm lên một tập hồ sơ khác bắt đầu xem xét.