Chương 28: khởi điểm vòng lặp.
Chương 28: khởi điểm vòng lặp.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, không được mấy ngày bộ ba lại quay lại trại chăn nuôi. Một cảm giác quen thuộc khiến Lý Nguyên Từ không khỏi cảm khái. Lúc này Ân Khuyết cũng đưa người chạy tới. Đi đến gần liền phán một câu xanh rờn.
“Sao cứ có cảm giác ban đặc chiêu rồi sẽ còn đến đây nhiều lần ấy nhỉ.”
Ba mươi chín con mắt liếc xéo Ân Khuyết, giờ thì Tiền Nhất Tiêu biết tại sao trong trường có nhiều truyền thuyết về Ân Khuyết như vậy rồi, lời nói quá gợi đòn.
Không thèm quản đến Ân Khuyết, Trần Anh Khang đi lấy danh sách công việc. Giống với lần trước lượng công việc tương đối nhiều nhưng hôm nay số người làm công cũng nhiều. Khả năng qua một hai ngày là hoàn thành toàn bộ lượng công việc.
Thời gian làm việc ngắn không tiện phân bố rộng khiến cho mọi người mất công làm quen từ đầu. Trần Anh Khang chỉ lựa ra bốn việc để làm. Trong đó ba công việc có ba người dẫn đầu chỉ dẫn mọi người là ba người đã có kinh nghiệm bị phạt từ trước. Còn lại một việc Trần Anh Khang đặc biệt lựa chọn một công việc dễ quen thuộc cho đám học sinh nữ đi làm.
Tương ứng từng công việc là Trần Anh Khang dẫn đội đi bắt gà, số lượng người nhân lên mười lần và số lượng công việc cũng tăng lên tương ứng cả đội phải bắt được mười ngàn con gà.
Ân Khuyết kéo cả đám đi tẩy chuồng heo, công việc đầu tiên cũng coi như ấn tượng nhất. Tâm lý Ân Khuyết tương đương báo thủ, mình đã trải qua cay đắng há gì không cho anh em nếm thử.
Lý Nguyên Từ lựa chọn nhổ củ cải vì chỉ có bảy người trong đội nên Lý Nguyên Từ được ưu tiên tổ đội trước hai người kia. Cậu liền chọn những người nhanh tay lẹ mắt rồi chọn luôn một việc thiên về thế mạnh để làm.
Con gái lấy Bán Hạ làm chủ được giao việc cho thỏ ăn, công việc tương đối nhẹ nhàng chỉ cần cho lũ thỏ ăn và chơi với chúng nó. Nhìn đi nhìn lại sao không giống công việc cho lắm, giống dã ngoại hơn ấy chứ.
Nhận lấy công việc mọi người chia nhau đến điểm đi thực hiện công việc.
….
“Ồ củ cải này biết chơi quá chứ bộ.”
Nhìn thấy ruộng củ cải Tiền Nhất Tiêu không khỏi cảm thán. Người đầu tiên Lý Nguyên Từ lựa chọn chính là Tiền Nhất Tiêu, quen thuộc là một phần, khả năng của tên béo này cũng là điểm cộng lớn. Không chỉ tốc độ tốt mà còn hoạt ngôn, có thể hỗ trợ cho cậu, dù gì cậu cũng không thích nói cho lắm.
Nghe Tiền Nhất Tiêu nói mọi người cũng tò mò.
“Thực sự rất đẹp.”
“Vào đêm có lẽ còn đẹp hơn.”
“Hay buổi tối rủ mọi người qua đây nhìn thử.”
Đám người vừa cùng nhau bàn luận vừa tò mò tiến xuống. Một trong số đó muốn đụng vào thử liền bị Lý Nguyên Từ cản lại.
“Ý tưởng buổi tối nghe hay đấy. Nhưng chạm vào lúc củ cải màu tím thì không khôn ngoan lắm đâu.”
Phì cười một người khác không kìm được mà vui đùa.
“Nó nổ à.”
“Ừ.”
Nghe câu trả lời của Lý Nguyên Từ, Tiền Nhất Tiêu cùng mọi người không khỏi mở to con mắt.
“Thật.”
“Thật.”
Nghe thấy có thể nổ Trần thuật liền hưng phấn hẳn lên, cậu chạy ra xa đám người rồi kiếm một quả thử trạm vào.
“Bùmmmmmmm.”
Trần Thuật bị nổ cho một thân toàn màu tím. Đám người nhìn tới ngay lập tức phì cười, củ cải tím mới bị nhuộm cũng không nhịn được mà nhe bộ răng trắng ra cười. Cười được một hồi Lý Nguyên Từ mới chỉ cho mọi người cách làm.
“Củ cải này sẽ thay đổi màu liên tục. Gồm năm màu gồm có tím, vàng, đỏ, lục và lam. Trong đó chỉ có thể nhổ củ cải lên khi nó có màu vàng. Khi nhổ củ cải lên vào lúc nó có màu lục nó sẽ bị non và từ từ teo nhỏ lại. Màu đỏ thì cứng, nhổ không lên được ít nhất cảnh giới cửu luyện không được. Màu lam nó sẽ thụt xuống rồi biến mất. Cuối cùng là màu tím, nhổ lên như thế nào thì Trần Thuật bạn học đã làm mẫu cho chúng ta coi rồi.”
“Việc chỉ có vậy thôi, mọi người bắt tay vào việc nào.”
Nói rồi Lý Nguyên Từ cúi xuống bắt đầu nhổ. Nhìn đế màu sắc chuyển khá nhanh, chính mình cũng chưa chắc bắt trúng lúc nó có màu vàng. Tiền Nhất Tiêu liền bổ xung.
“Mọi người đứng tách nhau ra không bị nổ trúng đấy.”
Lời nói vừa dứt bên này Trần Thuật lại nổ thêm một phát.
“Lần này thật không phải cố ý, chuyển màu nhanh mà.”
Bất đắc dĩ, Tiền Nhất Tiêu liền hối mọi người tản ra rồi cũng bắt tay vào nhổ củ cải.
….
Phía bên Ân Khuyết vô tâm vô phổi, chỉ nói không được để heo c·hết. Ân Khuyết phân cho mỗi người một dãy rồi cười ha hả đi trước. Về đến nơi không vội bắt tay vào làm mà đợi một hồi nghe mọi người hét thảm hắn mới có động lực chinh chiến.
“Oa ha ha, ke ke ke.”
Vừa đau khổ vừa vui sướng Ân Khuyết cứ thế tiến hành thời gian làm việc của mình. Không có gì vui hơn cười trên sự khổ đau của người khác dù là mình cũng phải chịu tội, Ân Khuyết cũng nguyện ý.
….
Nếu bốn người làm chủ, Ân Khuyết hẳn là một ông chủ rất tồi tệ trong khi đó Trần Anh Khang lại tử thế hơn nhiều.
Nghĩ lại truyện xưa mà không kìm được nước mắt, đau khổ nào chất đống nên thân nam nhi. Lũ gà này chứ gì nữa. Ta đến trả thù đây lũ phản loạn. Thầm nhủ trong lòng vị tướng quân trẻ liền tiến lại phổ cập kiến thức cho binh sĩ của mình. Trong lúc này ánh mắt sắc bén của người không ngừng liếc qua đàn gà phía trong. Kẻ thù thấy nhau, mắt liền bốc hoả. Phía trong trại gia cầm gà trống ta cũng ngẩn cao đầu nhìn ra ngoài. Ngạo nghễ vua của bây gà khoe ra vóc đáng cường kiện của mình mà cấy cao giọng gáy. Chiếc mào đỏ rực như máu, đôi cựa như lưới đao mỏng, mắt tự kim tinh. Vua gà tự nhủ với lòng lần này nó sẽ đánh cho kẻ thù tan tác, đạp chúng nó dưới đôi chân của mình. Trần Anh Khang gim kỹ con gà trống c·hết tiệt kia rồi lại quay qua chỉ mọi người các bí kíp mà cậu tìm tòi ra được. Nói rồi Trần Anh Khang dẫn đầu cả đám người nhào vô trong thiên binh vạn gà. Mười người như một mũi tên xé tan ánh sáng yên bình của buổi sáng, khuấy lên một trận bão lông gà.
…
“Xinh nhỉ.”
“Ừ, nhỏ nhỏ, nhìn dễ thương ghê.”
Như Mẫn ngồi xổm xuống cùng mấy bạn nữ cho mấy con thỏ con ăn. Hơi kỳ là thỏ này không có màu trắng mà lại hơi pha hồng nhưng cũng dễ thương.
Một bên khác Bán Hạ cũng đi cùng vài người cho những con thỏ con ăn.
Cá biệt chỉ có mình Tiêu Nhất Huyên là không hề lại gần cô chỉ ở thật xa ném cà rốt qua cho thỏ ăn.
Không khí vui vẻ không kéo dài quá lâu được một hồi, lũ thỏ ăn xong liền chơi xả thải. Mấy cái hạt nhỏ nhỏ mà ta nói nó thúi gì đâu mà thúi. Chạy theo dọn dẹp cho mấy em mà mệt cả người, dần dần trong mắt mấy cô nàng không còn thấy bé thỏ dễ thương như thế nữa.
“Vẫn là thỏ nướng dễ thương hơn.”
Phát ngôn xong một câu Như Mẫn liền đứng lại cười ngu ngơ. Mọi người nhìn tới cũng hết cách với cô nàng ham ăn này. Chỉ là họ lại tự hỏi một chuyện khác. ‘Sao Như Mẫn ăn nhiều vậy mà không bị béo nhỉ, ngược lại vóc dáng còn rất đẹp nữa.’
…
Làm xong buổi sáng cả bốn nhóm cùng nhau tiến đến nghỉ ăn trưa, lúc này Tiền Nhất Tiêu mới nhắc lại dự định ban sáng của tổ mình. Rủ mọi người tối nay đi cắm trại.
Cả đám đều vui vẻ hưởng ứng. Nhưng không có đồ cắn trại. Trần Anh Khang cử ra ba bạn nữ đi mua các đồ cần thiết, dù gì nhóm của họ có đến mười ba người cũng hơi bị thừa.
Tính sơ qua tri phí rồi mọi người cùng đóng góp phần thừa giao cho Ân Khuyết. Vì sao không vì sao cả ai biểu mới sáng ra đã không xúc miệng nói câu thối mồm làm cả đám khó chịu làm gì.
Buổi chiều không có sáo động gì, làm xong việc mọi người tự mình rời đi, quay lại ký túc xá, tắm rửa rồi chuẩn bị cho hoạt động buổi tối.