Chương 29: Phía bên trên bầu trời có vì sao.
Chương 29: Phía bên trên bầu trời có vì sao.
Minh nguyệt treo cao loan ánh bạc, cõi lòng hi vọng lắm ngổn ngang.
Nằm ngả người trên đồng cỏ, Lý Nguyên Từ nhìn lên bầu trời ngắm lấy những vì sao xa xôi. Trong ánh mắt không biết từ khi nào đã nhuộm lên một phần cảm giác u buồn. Tóc bay theo trận gió đêm, bàn tay gối lấy sau đầu. Cả người lười biếng cuộn tròn trong một góc của riêng mình.
Cách đó không xa, trong mấy tấm lều trại, mọi người đã say giấc nồng. Ba chiếc lều quay quanh đống lửa nhỏ. Không phải tất cả đều ở lại, một bộ phận học viên chỉ đến chơi và ăn uống rồi về ký túc xá để ngủ.
Nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi đi đến Lý Nguyên Từ hơi ngoái đầu ra sau. Nhìn đến là Bán Hạ, chẳng biết nói gì Lý Nguyên Từ lại quay ra tiếp tục nhìn trời. Là ai đi nữa bây giờ Lý Nguyên Từ cũng đều không có gì để nói cả.
Bán Hạ đi ngang qua chỗ Lý Nguyên Từ, lại gần khu lều trại. Cô lắc nhẹ chiếc vòng tay của mình tạo ra nhưng âm thanh nhỏ bé mà dễ nghe. Từ trong một chiếc lều Như Mẫn nhô đầu ra, nhìn thấy Bán Hạ liền cười tít mắt lại. Đưa hai tay ra như đứa bé chờ quà của người lớn, đôi mắt ngước lên long lanh nhìn người đẹp trước mặt của cô. Quen thuộc tính cách của bạn mình, Bán Hạ chỉ mỉm cười.
“Ra ngoài rồi ăn. Để mọi người còn ngủ nữa.”
Nghe vậy, thấy cũng đúng Như Mẫn thụt đầu vào trong lều. Một hồi sau cô mới bước ra ngoài trên thân quàng lấy một tấm chăn lớn. Kéo Như Mẫn ra cạnh đống lửa, Bán Hạ nhét hết đống đồ ăn mình mua được cho cô bạn. Vẫn treo nụ cười trên môi Như Mẫn nói một tiếng cảm ơn với Bán Hạ rồi bắt đầu mở đồ ra ăn. Chú ý thấy Lý Nguyên Từ, Như Mẫn liền vẫy tay gọi người.
“Này lớp trưởng, ăn cùng không.”
Cứu, ai cứu tui với. Nội tâm Lý Nguyên Từ điên cuồng gào thét không biết phải làm gì. Lúc trước cậu tưởng rằng không còn ai cả mới nằm ra đây bây giờ có người nhìn thấy liền ngượng không chịu nổi, còn là con gái nữa chứ. Khi thấy Bán Hạ nhìn qua Lý Nguyên Từ đã cảm thấy nhột lắm rồi, cái bộ dạng lạnh lẽo cô độc này tự mình họa ra cho mình coi, tự ngu tự nhạc thì còn được chứ kiểu khoe khoang ra ngoài Lý Nguyên Từ liền chịu không nổi. Gương mặt mỏng này gánh không được. Bây giờ hay rồi, nó còn khó xử hơn nữa. Đi, không đi, từ chối, đồng ý sao tính đường nào cũng thấy rất kỳ cục. Lúc này Lý Nguyên Từ chợt nghe thấy một giọng nói dịu dàng vang lên.
“Ăn đồ ăn của cậu đi, tớ với cậu bạn lớp trưởng bây giờ bận đi dạo rồi.”
“Ỏoooooo.”
Đang vui vì có đồ ăn, lại nghe được có bát quái Như Mẫn cả người đều hớn hở đi lên. Gặm lấy đồ ăn, Như Mẫn khua tay không ngừng.
“Đi đi, đi đi.”
Ngồi nhìn qua, thấy Bán Hạ đi lại, Lý Nguyên Từ vội người đứng lên.
Rồi hai người cùng nhau đi bộ, men theo ruộng củ cải. Vào đêm ánh sáng của những chiếc củ cải vẫn như cũng không ngừng thay đổi. Bên trên là lá màu xanh, nửa thân củ cải căng tròn nhô lên trên mặt đất. Ánh sáng trải dài hai bên con đường họ đang đi.
Lén lén theo đuôi phía sau. Như Mẫn vừa đi vừa bỏ thức ăn vô miệng nhai rồn rột.
“Cảm ơn.”
“Nhỏ tiếng thôi có bé thỏ đi theo chúng ta đó.”
“Biết, con thỏ này thả nhẹ bước chân mà không biết đường giảm bớt thanh âm nhai đồ đi. Thật là.”
Nói đến đây hai người nhìn nhau, cùng nở nụ cười.
“Đi đâu đây.”
“Đi dạo, một chút.”
Bán Hạ hít lấy một hơi thật dài, nhắm mắt rồi từ từ thở ra. Cười cười nàng mới nói tiếp
“Trước đây tôi thường xuyên ra ngoài lúc trời khuya, giờ nhớ lại cũng muốn đi một chút. Lớp trưởng có tiện thì cùng đi chứ.”
“Ờ.”
Không nói thêm gì, chẳng hiểu sao Lý Nguyên Từ lại thấy mấy câu này Bán Hạ nói có chút khác biệt. Vẫn là giọng nói nhẹ nhàng ấy, vẫn là khuôn mặt nhã nhặn ấy, nhưng sao cảm giác có gì đó quái quái. Không thể nói rõ, cũng không biết diễn tả ra sao. Lý Nguyên Từ chọn cách im lặng, chậm rãi đi sóng vai bên cạnh.
“Nói gì mà vui thế nhỉ.”
Đằng sau con thỏ nhỏ cố đưa tai ra nghe lại chẳng nghe được gì.
…..
“Ta nói này người anh em có cần thế không? Chỉ là một con gà thôi mà.”
Trong bụi cỏ ba bóng người lén la lén lút ngó ra ngoài nhìn đến một con gà trống đang gật gù đứng trên nóc chuồng gà.
“Đương nhiên là cần phải, con gà khốn nạn đó toàn chơi ném đá giấu tay. Hạng tiểu nhân như nó, thấy đánh không lại liền bỏ chạy đầu tiên. Thế mà bây giờ còn giả vờ giả vịt đứng trên đó.”
“Nghe giọng cay cú thiệt đó.”
“Vậy cũng không cần kéo đến ba người đi.”
Tiền Nhất Tiêu vừa ngáp vừa nói. Trần Anh Khang vội vàng bịt miệng Tiền Nhất Tiêu lại.
“Đương nhiên là cần, hai người không biết con gà đó giảo hoạt thế nào đâu.”
“Vậy sao không gọi bạn cùng phòng của ông ấy, không phải như thế chắc ăn hơn sao.”
Câm nín. Chẳng lẽ Trần Anh Khang phải nói rằng cậu đã rủ nhưng lại chỉ nhận lại một cái nhìn khinh bỉ.
“Hình như con kẻ thù không đội trời chung của ông c·hết rồi kìa, Trần Anh Khang.”
“Gì Lý Nguyên Từ c·hết rồi à”
Đang miên man suy nghĩ Trần Anh Khang buột miệng thốt ra.
“Gì thù nhau dữ vậy ba.”
Hai người đồng thanh nói.
“Không quan trọng.”
Ân Khuyết nhanh chóng kể sơ qua quá trình con gà trống phát hiện bóng đen đó rồi bị diệt khẩu.
“Thấy hướng nào không.”
Cả ba nghiêm túc đi lên. Ân Khuyết chỉ một phương hướng, nhìn qua nhau bộ ba đồng thời gật đầu một cái rồi nhẹ nhàng thoát ra khỏi bụi cỏ, nhanh nhẹ đi theo hướng mà Ân Khuyết chỉ.
Vòng qua khu vực trại gia cầm hướng vào trong mà đi. Lén lút lẻn vào học viện còn bị con gà phát giác quả là phế vật. Tiền Nhất Tiêu âm thầm phỉ nhổ ‘kẻ địch’ mà quên rằng Trần Anh Khang củng không thoát khoải kim kê thần nhãn của con gà trống kia. Hơn thế nữa Trần Anh Khang đánh không được còn phải chơi mai phục trong khi kẻ địch bị phát hiện rồi mới thủ tiêu con gà. Thân thủ cao hơn cả Trần Anh Khang. Một là cực cảnh khản năng này khá nhỏ, còn lại một cái chính là khai tâm trung kỳ.
Trần Anh Khang biết rõi kẻ địch có thể khó chơi nên mới lựa chọn im im bám theo mà không phải mạnh mẽ xông qua. Nhưng cậu lại quên hỏi số lượng người của đối phương. Hẳn là không quá nhiều, vì đây là việc phải lén lút đi làm. Bản thân có khả năng cao vẫn thoát được nhưng hai đồng bạn thì Trần Anh Khang không còn nắm trắc như thế nữa.
Vẫn giữ nguyên tốc độ đi lên Trần Anh Khang dùng khẩu hình miệng mà hỏi Ân Khuyết xem bên kia có mấy người. Ân Khuyết liền đưa ra mười ngón tay. Bỏ mợ, mười người hai tên này cũng giám đuổi. Trần Anh Khang quả quyết cản lại hai người. Đến giờ Tiền Nhất Tiêu và Ân Khuyết vẫn chưa biết đối thủ có bao nhiêu nguy hiểm vì bọn họ chỉ nghĩ Trần Anh Khang ngứa mắt con gà khi chứ không hề suy nghĩ là cậu thực sự không bắt được. Ai đời một con linh thú lại chạy qua chỗ gà thường làm vua dù là con linh thú gà yếu nhất vậy cũng quá mất tôn nghiêm đi rồi.
Ngừng lại hai người, Trần Anh Khang cũng không dại mà đi giải thích đầu đuôi chỉ chia hai người đi gọi người rồi một mình mình bỏ đi tiếp tục theo dấu.
Dù không biết nhưng hai người vẫn lựa chọn tin tưởng. Tiền Nhất Tiêu chạy ngược ra chỗ cắm trại tìm Lý Nguyên Từ còn Ân Khuyết mở đường vòng qua, chạy về học viện gọi người.
Lúc này, trong đầu cả ba hiện lên không ít phỏng đoán xem thế lực nào đứng đằng sau nhưng đều chỉ dừng ở suy đoán. Có quá ít thông tin để xác định chính xác kẻ thủ ác g·iết gà là ai. Hiện tại cũng chưa tìm ra âm mưu chính mà bọn chúng muốn hướng đến.
Có ngày thì sẽ có đêm, trong một gia đình cũng không thể chắc rằng con cái đều có thể lớn lên đúng những gì cha mẹ mong đợi huống hồ gì là cả vùng đất Cựu Địa rộng lớn. Ngoại địch nội quỷ, phiền phức mãi không dứt. Khu vực trung tâm và trên dưới bắc nam của bờ tây còn đỡ. Phía đông loạn hơn rất nhiều. Khu vực đông bắc rộng lớn nhưng khí hậu khắc nghiệt, khu vực đông nam lại có quá nhiều đảo rất khó quản lý.
Trời sụp xuống còn có người cao đỡ lấy. Nghĩ không ra họ liền không nghĩ nữa, chú tâm vào chạy đường trước hay là vẫn ổn hơn.