Chương 30: Bài giảng bằng máu.
Vòng qua, núp thân mình sau một thân cây lớn, đám người này làm Trần Anh Khang cảm giác có phần khó hiểu.
Nửa đêm, mười tên võ giả ít nhất là khai tâm trung kỳ kéo nhau đi kiếm một đám thỏ. Làm gì? Mở hội thịt nướng hay gì!
Ơ, nghe không thực tế cho lắm nhưng cũng hợp lý cơ mà. Dù vậy Trần Anh Khang cũng không dám mất cảnh giác. Theo lý thuyết thì cậu chạy được nhưng biết đâu trong đám kia có kẻ nào ngu ngơ không tập trung mới bị con gà phát giác còn cảnh giới lại cao hơn thì khổ.
Nhú đầu nhìn qua, hôm nay ánh trăng không mờ cũng không tỏ, nửa vầng trăng treo trên đó vẫn có khả năng giúp Trần Anh Khang nhìn được đại khái hành động của đối phương.
Một đám người trong đó bốn người được chia ra canh giác. Ngó nghiêng khắp nơi, đảo mắt qua Trần Anh Khang liền núp lại vào trong. Ngó ra lần nữa chỉ thấy những kẻ còn lại đang thoa lên lông của lũ thỏ một thứ nước gì đó. Ở quá xa Trần Anh Khang nhìn không ra. Với lại ngoài chính tông sản phẩm ra Trần Anh Khang cũng đoán không tới.
….
Trong lúc này Tiền Nhất Tiêu đã tìm tới Lý Nguyên Từ. Hơi ngớ người khi thấy hai người kia đi cùng với nhau nhưng nhanh chóng nghĩ đến chuyện chính Tiền Nhất Tiêu liền kể lại ngắn gọn mọi thứ sảy ra. Khẽ nhíu mày Lý Nguyên Từ ngắt lời Tiền Nhất Tiêu mà hỏi lại.
“Con gà c·hết rồi!”
“Ừ. có vấn đề gì sao?”
“Có đó, con gà đó không phải Trần Anh Khang không có ý g·iết mà là g·iết không được. Hướng nào.”
Nói rồi Lý Nguyên Từ hỏi phương hướng Tiền Nhất Tiêu dùng tay chỉ lấy phương hướng đại khái. Lúc này Như Mẫn tiếng tới nghe được. Lý Nguyên Từ kêu hai bạn nữ sinh quay lại gọi người. Tính sao họ cũng là phe yếu kiểu gì cũng đánh không lại nhưng c·hết luôn một phát như con gà thì không thể nào. Kéo thêm người chỉ cần níu được chân kẻ địch lại là bọn họ có thể ăn chắc. Dù gì trong này cũng gần học viện, Ân Khuyết chạy thì lâu chứ cao thủ của trường chỉ cần một vài giây để đi tới. Việc của họ chỉ cần kéo đến có người ra mặt là được.
Nói cả hai người nhưng chỉ có một mình Bán Hạ đi ngược về gọi người, Như Mẫn thì quyết định đi theo tới. Không có thời gian lằng nhằng, bống người chia làm hai ngả mà đi.
….
Gần đến nơi bộ ba Lý Nguyên Từ, Như Mẫn, Tiền Nhất Tiêu đã nhìn thấy Trần Anh Khang. Trần Anh Khang cũng nhìn thấy họ. Ra dấu cho ba người im lặng. Trần Anh Khang nhích người đi ra. Đến bên ngoài cậu tụ hợp với mọi người. Bốn người tám con mắt để ý chăm chú đến động tĩnh bên ngoài trong lúc này cũng không quên tám chuyện.
“Ông cũng rảnh quá đi, lại còn thật tìm đến con gà kia đi gây chuyện với nó.”
“Sao nào, chỉ một con gà mà thôi.”
“Ồ, gì vậy, gì vậy.”
Nhìn tới cặp mắt sáng lên vì hiếu kỳ của Như Mẫn, Lý Nguyên Từ và Trần Anh Khang không biết phải nói thế nào cho nó mạch lạc bèn để cho Tiền Nhất Tiêu kể ra.
“Chậc chậc, nhưng mà gà có trí khôn rồi không ăn được. Ba ba không cho.”
‘Thế cho là giám ăn thiệt à’. trong đầu ba chàng trai không khỏi hiện ngay lên một suy nghĩ, rồi đồng thời bộ ba rùng mình một cái. ‘chắc không đâu ha.’
“Đánh một trận ám côn mà thôi, không có ý định ăn thịt nó. Vả lại cũng tò mò sao một con linh thú lại ở trong đàn gà thường.”
Không tự chủ Trần Anh Khang giải thích thêm một câu.
“Dù hiếm gặp nhưng không phải không có. Trước đó trong thôn của tao cũng có trường hợp heo thường chuyển hoá thành linh thú. Giờ nó sống rất tốt tổ kiến cả đàng heo làm thành vệ đội cho thôn. Ngoại trừ không còn có thịt heo để ăn ra thì mọi thứ còn ổn.”
“Sao tao không biết động vật còn có thể chuyển hoá thành linh thú vậy.”
Lý Nguyên Từ đưa hai tay lên làm vẻ mặt chịu thua. Nhà ai người ấy biết chứ sao cậu biết được vì sao Trần Anh Khang không biết. Như Mẫn cũng ngạc nhiên, chưa kịp hỏi thấy vậy nàng cũng không hỏi luôn.
Tiền Nhất Tiêu hiểu được vì sao nhưng người không nói. Ai cũng có cho mình một chiếc lồng giam, muốn thoát ra được hỏi đó họ phải nhìn thấy chiếc lồng của mình. Trần Anh Khang đang cố thoát ra lại chưa nhìn rõ chiếc lồng ở đâu. Mong muốn thoát khỏi lại không làm rõ muốn thoát khỏi điều gì, thoát đi đâu. Thương nhân đi nhiều, biết nhiều, hiểu nhiều đó là điều ai cũng có nhưng để trở thành thương nhân giỏi cũng cần có thiên phú. Một thiên phú có con mắt sắc bén và cay độc.
“Ra rồi, hướng này là muốn rút khỏi theo đường cũ.”
“Vậy là chạm mặt bọn mình rồi, vẫn nhào lên đánh luôn.”
Liếc xéo Như Mẫn, Lý Nguyên Từ lười nói với cô. Nhìn cậu có vô não thế à? Lý Nguyên Từ không cho là như vậy. Lúc trước thứ nhất là còn có thể đánh thứ hai là không thể c·hết cậu mới mãng đi lên. Có đản bảo an toàn mãng không phải là mãng mà là tối đa hoá tác dụng. Trường hợp bây giờ lại khác, rất khác. Địch thì đông cũng không chơi nhường bạn trẻ hay, đơn đấu trò hề mà lũ che mặt này khả năng cao là ào vào bịt ngay miệng lại. Mong đợi gì từ một lũ giấu đầu lòi giấu đuôi cơ chứ, không kể đến có thể có sát chiêu đi kèm. Cẩn thận vẫn tốt hơn.
“Hai người núp đi tí nữa tôi với Trần Anh Khang kéo bọn họ đi, hai người lén lại chỗ lũ thỏ xem thử chúng muốn làm gì.”
Nói rồi Lý Nguyên Từ cùng Trần Anh Khang nhẹ chân di chuyển dần ra ngoài. Cách ra vài mét thì hiện thân vờ như vô tình phát hiện đám người. Sau đó hai người chia làm hai ngả chạy thoát.
“Truy.”
Chỉ nghe thấy một âm trầm khàn vang lên đám người phi tốc đuổi theo. Tốc độ không thấp, khoảng cách không mấy mà bị rút ngắn.
Chạy thẳng một mạch, nghe được tiếng gió càng ngày càng gần Trần Anh Khang biết mình cứ chạy như vậy thì không ổn. Kéo không nổi, tốc độ này chỉ một khoảng thời gian ngắn nữa là cậu bị đuổi kịp. Không nói đến, cấp bách bọn chúng cùng có thể lựa chọn thoát lui. Nếu chỉ để chạy hai người cùng núp lại chỗ cũ có phải xong rồi không. Họ chạy ra là còn muốn ghìm chân đám này lại.
Không lựa chọn chạy thẳng nữa, Trần Anh Khang quyết định cắt ngang đường nhảy qua chuồng gà rồi tông bể cửa tiến vào. Nói là chuồng còn không bằng nói là nhà kho lớn. Nghĩ lại ban đầu con gà trống đứng trên mái thực sự rất cao.
Trần Anh Khang tông cửa xông vào làm đàn gà tỉnh giấc, chúng giật mình cuồng loạn bay lên. Đám người áo đen chia làm hai nhóm truy đuổi. Có đến chín người đuổi theo Trần Anh Khang cũng xông thẳng vào bên trong, vừa bay vào liền thấy thân hình Trần Anh Khang thoát ẩn thoát hiện trong rừng gà. Gà bay loạn xạ, lông rơi tứ tung.
Chín người nhìn nhau một cái rồi dứt khoát sát đi vào. Không phải lựa, không phải né, gặp con nào là bẻ con đó. Một mình Trần Anh Khang đã có thể quấy cho đàn gà ngày tháng khốn khó nay có đến chín người tầm cỡ còn vượt trội hơn. Đối với đàn gà đây quả thật không khác gì tận thế.
Bẻ cổ gà không tốn sức nhưng loạn là thật loạn. Chúng não nhỏ nhưng mà vẫn là có não. Không có dụ xếp hàng đi lên để bị bẻ cổ mà thấy gà c·hết chúng càng hoảng sợ mà bay loạn hơn. Xếp hàng sẽ không bẻ cổ? Nghĩ thôi liền được rồi. Khỏi nói đến gà, là người cũng không dám tin. Dù đảm bảo trăm phần trăm cũng không được.
Đám người bị vây trong đàn gà, Trần Anh Khang cũng nằm trong đó nhưng đã có kinh nghiệm từ trước cậu ta di chuyển mượt hơn đám người nhiều. Lượn một vòng ra cửa, không chạy đi mà Trần Anh Khang lại đóng cửa lại. Vốn có một ít ánh sáng bây giờ bên trong chuồng gà chỉ có một màu tối thui. Kế hoạch của Trần Anh Khang khá ổn nhưng là đối thủ của cậu là khai tâm trung kỳ.
Trước đó vận dụng số lượng ít ỏi linh lực của mình xuống bàn chân để tăng tốc đuổi theo bây giờ họ lại có thêm vấn đề mới. Chín người mỗi người lựa chọn một kiểu. Tiếp tục vận dụng xuống chân tăng tốc độ di chuyển, mặc kệ tầm nhìn dù gì Trần Anh Khang cũng không thể nhìn rõ hơn họ cứ tìm bừa kiểu gì chẳng bắt được. Kiểu khác, thay đổi, linh lực được truyền đến mắt hoặc tai để tăng cường khả năng tìm ra Trần Anh Khang. Nhóm khác lại vận dụng linh lực lên tay g·iết gà cho nhanh. Còn việc chuyền đều năng lượng thì không ai nghĩ đến, người nghèo như họ không có vốn liếng chơi lớn đến vậy, linh lực mới tạo ra không theo kịp tốc độ tốn hao thì phiền lớn.
Trần Anh Khang biết đến điều này nên cậu mới lựa chọn giải pháp như thế. Chỉ cần phân tán ra, vận khí không quá xấu thì dạng mà cậu gặp phải khả năng cao vẫn là những người vận dụng vào tai hoặc mắt. Đến lúc đó dồn lực đánh một đòn, không mong gây được bao nhiêu tổn thương chỉ cần ghìm lại mạch chuyển hoá linh lực qua bộ phận khác như tay hay chân liền đủ. Sau đó lại tiếp tục chơi đuổi bắt với đám người.
….
Chín người đuổi theo Trần Anh Khang không có vốn liếng chơi lớn nhưng người đuổi theo Lý Nguyên Từ thì có. Linh lực bao lấy toàn cơ thể, một vị khai tâm trung kỳ đỉnh, chưa phải hoàng toàn đầy linh lực nhưng cũng không kém là bao. Xem chừng qua thêm dăm bữa nửa tháng nữa là có thể vào khai tâm hậu kỳ.
Cảm giác bị một vị khai tâm trung kỳ đỉnh đánh cho là như thế nào? Lý Nguyên Từ mếu máo, ăn hành ngập mồm chứ còn gì nữa. Lần đầu giao thủ nắm đấm của Lý Nguyên Từ đã b·ị đ·âm thủng nhiều lỗ nhỏ. Đối thủ của cậu vận dụng linh lực như một loại cương lực dán ngoài cơ thể. Như sử dụng một loại v·ũ k·hí vô hình t·ấn c·ông Lý Nguyên Từ. Đo khoảng cách khó vì không nhìn thấy được dù không vận dụng ly thân được xa chỉ khoảng 10cm nhưng cũng có thể cào vào người Lý Nguyên Từ không ít v·ết t·hương. Né đòn cũng khó tốc độ đối thủ cao hơn của Lý Nguyên Từ. Sát thương, tốc độ bị áp chế đến cả võ kỹ và kinh nghiệm chiến đấu Lý Nguyên Từ cũng nằm trong trạng thái thua thiệt. Xem như bị áp đảo tuyệt đối, Lý Nguyên Từ chỉ có thể tự biến mình thành bao thịt cố gắng bảo vệ yếu hại, né đi đòn chí tử. Còn lại thì mặc kệ, để cho bộ thân thể cực cảnh kéo dài thời gian.
Lần đầu tiên trong khi đến học viện mà cậu gặp phải nguy cơ sống c·hết. Cảm giác sẽ c·hết bất kỳ lúc nào khiến đầu óc của cậu rơi vào trạng thái không minh, bỏ mặc tất cả chỉ cố gắng thủ vững, chú tâm vào trận chiến. Dù là vậy máu của cậu vẫn không ngừng bị kéo thấp xuống. Vết thương cũ chưa kịp lành, vết mới đã kéo đi lên.